Sau khi trò chuyện trao đổi một chút thông tin cùng địa chỉ chỗ ở của hai anh, Sơn mới khuyên hai anh trở về cùng gia đình, cậu tự mình đi khám phá xung quanh cùng tìm một nơi ở lại thích hợp. Theo chỉ dẫn từ anh Lưu, Sơn đến một toà nhà ba tầng ở vào trung tâm một dãy nhà phổ thông. Nhà ở đây chú yếu là được tận dụng từ những toà nhà cũ bị người bỏ lại sau tận thế, ngoài ra là được xây dựng, sửa chữa thêm về sau, nên chủ yếu kiểu dáng sẽ không quá đặc biệt. Sơn cũng không quan tâm lắm, miễn có chỗ ở sạch sẽ, yên tĩnh chút là được. Ở khu ngoài cùng của căn cứ này người ta cũng chỉ có thể thuê phòng hoặc nhà, muốn mua được cho mình một căn nhà riêng gần như là không thể nào, trừ khi là có rất nhiều tài sản, hoặc là người của phía q·uân đ·ội, đoàn đội đủ lớn.
Mở cửa toà nhà kia ra, bên trong là trang trí theo kiểu phòng tiếp khách, nhưng phòng cũng không có nhiều người lắm. Ngồi ở chiếc bàn chính giữa là một người đàn ông khá béo, mặt mũi tròn trịa, khi Sơn mở cửa bước vào thì ông ta cũng đứng dậy niềm nở đón tiếp:
“Chào mừng, chào mừng, quý khách đến đây là muốn thuê nhà đúng không? Vậy thì quý khách tìm đúng nơi rồi đấy. Chỗ chúng tôi cho thuê đủ loại phòng ở, thậm chí là nguyên một căn nhà, giá tiền phải chăng hoặc cao cấp, ở dài hạn hoặc ngắn hạn, ở ghép hay ở riêng, muốn điều kiện thế nào cũng có, thoải mái cho quý khách hàng lựa chọn. Mời ngồi vào đây.”
Nói rồi người đàn ông cũng không đợi Sơn kịp nói gì mà là lôi kéo cậu ngồi ngay vào ghế trước bàn làm việc của ông ta, sau đó ông ta rót một chén chè xanh mời Sơn. Sơn giật giật khoé miếng, cậu chưa từng thấy một ai lại nhiệt tình đến như vậy, xem chừng là cái người yêu nghề đi. Sau đó lại là một tràng giới thiệu về các loại phòng ở, nhà cửa cho thuê, Sơn nghe cũng phải choáng váng cả đầu óc. Cuối cùng cậu chọn ra được một căn hai tầng không lớn lắm, nằm ở khu vực rìa dãy nhà cũ, tuy hơi xa chợ thực phẩm vật tư, nhưng được cái yên tĩnh. Lúc định ký kết hợp đồng Sơn mới nhớ ra là mình vẫn chưa biết ở đây dùng hình thức nào để mua bán. Thế là cậu liếc mắt sang thẻ tên trên mặt bàn, rồi mới quay sang người đàn ông kia hỏi:
“Ông chủ Hoàng, tôi là người mới đến căn cứ ngày hôm nay, vẫn chưa hiểu rõ nhiều vấn đề, có gì ông chủ Hoàng hiểu cho. Không biết việc mua bán trao đổi ở căn cứ này là dùng gì vậy?”
“Ồ, ra là vậy!” – Ông chủ Hoàng cũng không khó chịu, dù sao hàng ngày đều có người mới từ ngoài đến định cư tại căn cứ, không biết cũng không có gì lạ, miễn sao là không ảnh hưởng đến tiền nong ông ta kiếm được là được rồi.
“Mỗi nơi lại có một quy định mua bán trao đổi khác nhau, đơn giản nhất thì có thể dùng loại tiền do q·uân đ·ội quy ước phát hành, nhưng trực tiếp nhất là lấy vật đổi vật, một loại khác là có thể dùng đến tinh hạch.” – Ông chủ Hoàng kiên nhẫn trả lời. – “Như ở chỗ tôi thì khách thuê có thể trả bằng đủ loại phương thức, nhưng tôi vẫn là ưu tiên tinh hạch hơn.”
Sơn nghe vậy cũng là hiểu ra, cậu mới lên tiếng: “Vậy tôi muốn trả tiền thuê theo từng tháng, ừm, dùng tinh hạch đi, thì giá cả thế nào.”
Ông chủ Hoàng nghe vậy thì cũng sáng mắt lên, chỉ dùng tinh hạch để trả, xem ra cũng là kẻ có tiền đây. Ông ta liền khuyên:
“Tôi thấy cậu nên thuê nhà này theo kỳ hạn dài hơn, ví dụ như theo quý hoặc nửa năm một lần, như vậy sẽ còn được giảm giá nữa đấy.”
“A, cảm ơn lời khuyên của ông chủ Hoàng, nhưng tôi cứ là chọn trả theo từng tháng đi, tôi sẽ thường xuyên ra ngoài tìm vật tư, săn g·iết xác sống, thuê thời gian dài sợ sẽ không phù hợp.” – Sơn uyển chuyển từ chối.
Ông chủ Hoàng cũng là người khôn, cũng sẽ không nhì nhằng khuyên nhủ nữa mà là thông báo luôn:
“Vậy được rồi, theo từng tháng thì giá sẽ là mười viên tinh hạch thông thường hoặc một viên tinh hạch của xác sống biến dị cấp thấp. Theo hợp đồng thì khách thuê sẽ phải trả trước phí của tháng này coi như đặt cọc.”
Sơn cũng không cũng không nhiều lời, cậu móc ra viên tinh hạch lấy được từ con xác sống biến dị hồi sáng đã bị cậu hấp thu linh khí ra đưa cho ông chủ Hoàng. Sơn cũng không hề tiếc gì viên tinh hạch này, bị hút hết linh khí ra thì đối với cậu cũng chẳng còn tác dụng gì nữa. Ông chủ Hoàng nhận được tinh hạch thì vui vẻ cười tươi, nụ cười này chắc phải kéo dài đến mang tai. “Người này cũng quá yêu tiền đi.” – Sơn cảm than trong lòng.
“Rất vui vì được làm ăn với quý khách, mong quý khách hài lòng với chỗ ở mới.” – Sau khi giao chìa khoá cho Sơn, ông chủ Hoàng niềm nở đứng dậy tiễn Sơn ra đến tận cửa.
“Nhìn thế này thôi chứ chắc chắn sau lưng ông chủ Hoàng này phải có thế lực lớn đây, quản lý nhiều khu nhà như vậy cơ mà.” – Sơn bất chợt nghĩ đến vấn đề này.
“Thế lực sau lưng người buôn nhà này cũng đang âm thầm thu thập tinh hạch, thật không đơn giản nha.” – Lão Thạch lên tiếng.
“A, vậy thì các thế lực trong căn cứ này ngoài q·uân đ·ội cũng không đơn giản.”
“Cũng không phải vấn đề của chúng ta, ta thấy hiện tại con nên tập trung nâng cao thực lực đi, ta khuyên con nên học thêm vài chiêu thức kiếm pháp cùng một vài pháp thuật đơn giản, như vậy càng dễ phòng thân.”
“Vâng, con nghe theo sư phụ.”
Trên đường tìm đến nhà thuê, Sơn tranh thủ ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Nhìn chung thì cũng không khác nhiều lắm cảnh phường thị lúc chưa tận thế, chỉ khác là người đi qua lại trên đường khá nhiều năng lực giả, trên người của hầu hết người đều tuỳ hành mang theo v·ũ k·hí lạnh phòng thân. Có số lượng tương đối các cửa hàng ở hai bên đường, nhưng những cửa hàng lớn nhất lại là bán v·ũ k·hí đạn dược, không thì là cửa hàng lương thực thực phẩm. Sơn đi một đoạn khá dài rồi nhưng cũng chưa quan sát được một hàng bán thuốc men nào, hay là nơi tương tự như bệnh viện khám chữa bệnh. Đoán chừng bị dị năng lượng thẩm thấu vào cơ thể, không ít thì nhiều dẫn đến những bệnh thông thường khó xuất hiện hơn hay sao. Hay những thứ này bị nắm bởi q·uân đ·ội và những tổ chức lớn rồi cũng nên. Hàng loạt suy luận thế này xuất hiện trong đầu Sơn, rồi cậu vội lắc đầu bỏ qua, suy nghĩ quá đà rồi.
Đi thêm một lúc nữa thì Sơn cũng đã đến trước cửa căn nhà, căn nhà này cũng không có gì nổi bật, thậm chí là nhìn có hơi cũ, nhưng không thấy có dấu hiệu gì là bị phá qua. Tra chìa vào ổ khoá, mở ra hai tấm cửa kim loại là một không gian thoáng mát, không có nhiều vật dụng loè loẹt mà chỉ để lại những vật dùng cần thiết nhất, ví dụ như bàn ghế, giường chiếu… Đóng chặt cửa trước lại, Sơn mới đi tham quan cả căn nhà. Tầng một chỉ gồm một phòng khách, một phòng bếp, lên tầng hai sẽ thấy một phòng ngủ và một phòng tắm kèm theo nhà vệ sinh. “Thiết kế nhà cũng quá độc đáo rồi” – Sơn nhận xét, nhưng nhớ ra đây cũng không phải là Địa Cầu, cậu cũng bỏ qua.
Không để ý lung tung nữa, Sơn mở cửa phòng ngủ ra rồi phi thẳng lên giường ngồi xếp bằng chuẩn bị tu luyện. Nhưng lão Thạch lúc này lại lên tiếng:
“Khổng thể cứ thế tu luyện được, ở thế giới này lúc nào con cũng phải giữ cho mình tinh thần cảnh giác cao độ. Ví dụ như lúc này, tốt nhất là con phải bố trí một trận pháp ngăn cách âm thanh, hình ảnh, một trận pháp thông báo nếu có dị động, một trận pháp phòng ngự, vậy mới chắc chắn an toàn.”
Nói rồi lão Thạch giơ tay lên kết vài ấn pháp kỳ quái, huyền ảo, rồi phất tay áo lên ba lần, ba trận pháp đè lên nhau bao phủ cả căn nhà. Sơn nhìn thấy cũng rất hâm mộ, cậu cũng muốn học được bản lĩnh phất tay thành trận như sư phụ.
“Tất nhiên những trận pháp nhỏ thế này thì có thể phẩy tay là thành, còn lớn hơn thì cần có tài liệu bố trí trận pháp, nhưng với khả năng của con thì cũng không thể một lần là có thể bày ra ba trận như vậy được. Nhưng bây giờ còn có ta hộ pháp, con cứ yên tâm tu luyện đi đã, rồi có thể tranh thủ học thêm cả thủ pháp bố trí trận pháp, chế thuốc hoặc vẽ phù, rèn v·ũ k·hí. Những thứ này rất cần thiết đối với người tu luyện như chúng ta.”
Sơn ghi nhớ kỹ những lời này, âm thầm cảm thụ một chút huyền ảo trong trận pháp xung quanh. Hồi tưởng lại lúc nãy, Sơn đã dặn dò trước hai anh Lưu, Cường là mình có việc cần giải quyết gấp nên sẽ không gặp họ một thời gian, cậu cũng dặn họ tránh ra ngoài căn cứ rồi. Dù cho một khoảng thời gian sau Sơn cũng sẽ rời đi, khó có thể gặp lại được họ, nhưng dù sao họ cũng là những người đầu tiên cậu gặp ở thế giới này, tính tình lại rất tốt, cậu muốn an bài họ cho tốt, giải quyết một cái phiền phức đang tiềm ẩn này. Muốn vậy thì chung quy vẫn là phải có thực lực trước đã. Nghĩ tới đây, Sơn liền nhắm hai mắt lại, gạt bỏ mọi tạp niệm, tập trung tinh thần, bắt đầu vận chuyển công pháp hấp thu linh khí xung quanh tu luyện.