Sơn hướng mắt về phía giọng nói phát ra, phát hiện ra đây chính là một trong những người lính đứng gác cửa. Thì ra vụ cãi vã bên này đã làm kinh động đến những người lính đang gác.
Vốn đang suy tính bước kế tiếp thì Sơn lại lướt thấy được tên đàn em lúc nãy kín đáo nháy mắt ra hiệu cho người lính kia.
“Lại là quen biết nhau!” – Sơn không để lại dấu vết nhíu mày.
Cảm thấy sự tình có vẻ không ổn lắm, Sơn quyết định chủ động đánh đòn phủ đầu, liền c·ướp lời nói trước:
“Thưa chiến sĩ, không phải là bọn em cố tình gây hấn, cãi nhau gì đâu, mà là nhóm người thuộc đội Gấu Đen kia muốn tranh giành tinh hạch của xác sống biến dị mà khó khăn lắm nhóm chúng em mới hạ gục được. Họ nói tinh hạch là của họ vì họ đã có công lùa được hai con xác sống vào tròng, nhưng trong suốt quá trình từ lúc nhóm em bắt đầu gặp xác sống này đến lúc tiêu diệt xác sống lấy tinh hạch cũng không hề thấy bóng dáng một người nào đội họ. Vậy tinh hạch sao lại có thể có phần của họ được cơ chứ. Đây là toàn bộ câu chuyện, xin nhờ chiến sĩ làm người phân xử, đưa ra lời lẽ công bằng trước toàn bộ người dân.”
“Nói láo, anh em chúng tao tốn công dụ đám xác sống này vào tròng, dự định đi gọi thêm người trong đội đến để chắc chắn tiêu diệt được, lúc đến nơi thì đã bị chúng mày hớt tay trên rồi, đáng lí ra tinh hạch ấy đã thuộc về bọn tao mới đúng.” – Tên đàn em dù thấy bị Sơn giành trước thế chủ đạo, nhưng cũng không chịu thua mà cãi lại. – “Đồng chí mau làm ra xử trí xem là ai đúng ai sai đi.”
Người lính này nghe thấy hai bên đưa ra lý luận thì lâm vào khó xử, một bên là người có chỗ dựa lớn, anh ta không muốn đắc tội, một bên lại đưa ra lý luận hợp lý, lại lấy lời xử trí công bằng trước mặt nhiều người như vậy, làm không tốt thì khó lấp liếm, ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của mình cùng q·uân đ·ội. Hơi trầm mặc một chút, người lính này chợt ánh mắt sáng lên, hình như là tìm ra được ý tưởng tốt, mới lên tiếng:
“Nhìn tình huống này, ai cũng có công lao trong việc hạ xác sống, không cần làm rõ ai đúng ai sai cả, tôi đề nghị hai bên hãy thương lượng chia đôi chiến lợi phẩm với nhau, như vậy đã là công bằng nhất rồi, cả hai bên thấy thế nào?”
Câu cuối cùng người lính còn cố ý nhấn mạnh giọng một chút, đây là cố ý thúc giục hai bên nhanh chóng giải quyết việc này đây.
“Cái này?” – Tên đàn em nhìn thấy tình huống không giống như trong tưởng tượng, muốn cãi lại nhưng lại không biết nên cãi thế nào.
Anh Cường thì lại bắt đầu nóng đầu lên, đang muốn xắn áo xắn quần lên nói một trận cho ra nhẽ thì bị một cánh tay chặn lại. Thì ra là Sơn đã tiến lên trước chặn lại anh Cường, lắc đầu ra hiệu anh Cường đừng xúc động, để cậu tới giải quyết. Tiếp đó Sơn lấy ra hai viên tinh hạch hơi lớn và đục màu hơn một chút so với tinh hạch của xác sống bình thường ra tay, rồi lên tiếng:
“Tất nhiên chiến sĩ đã làm ra phán xử công bằng, vậy nhóm chúng tôi cũng sẵn sàng thực hiện thôi.” – Nói rồi Sơn liến búng thẳng một viên tinh hạch về phía tên đàn em kia, nhưng cậu cũng không quên việc chặn họng bọn chúng – “Đây là một nửa chiến lợi phẩm, đừng nghĩ đến việc nói láo về số lượng, nhiều hơn hai con xác sống biến dị thì cả hai nhóm người chúng ta không có nhóm nào có khả năng hạ được đâu.”
Tên đàn em lúng túng bắt lấy được viên tinh hạch, lại nghe thấy lời Sơn nói đã vạch rõ ý định của mình, hắn tức giận muốn lên tiếng. Nhưng tên cầm đầu lúc này lại cản lại đàn em, rồi cất lên chất giọng ồm ồm của mình:
“Tất nhiên đã giao đủ một nửa chiến lợi phẩm, đội chúng ta cũng sẽ không làm khó nữa. Cảm ơn anh lính này đã đứng ra phân xử công bằng. Vậy chúng ta xin cáo từ.”
Nói rồi tên cầm đầu phất tay, dẫn đấu một đám đàn em lên mô tô phóng thẳng vào cửa căn cứ, cũng không thấy làm ra kiểm tra gì. Mới phóng xe vào căn cứ, tên cầm đầu đã dặn dò ngay tên đàn em lúc nãy:
“Cử ra một thằng em nhanh nhạy một chút, theo dõi cử động của nhóm người kia cho tao.”
Sau khi thấy đội Gấu Đen khuất khỏi tầm nhìn, người lính kia mới cất cao giọng nói:
“Sự việc cũng đã giải quyết xong, ai nên làm gì thì cứ tiếp tục đi, đừng tụ tập đàm tiếu ở đây làm ảnh hưởng đến việc kiểm soát ra vào căn cứ nữa.”
Nói xong, người lính hơi liếc mắt nhìn nhóm của Sơn, rồi quay phắt người trở về hướng trạm gác cửa căn cứ. Lúc người lính vừa rời đi, anh Cường không nhịn được phải mắng ngay một câu:
“Cái lũ khốn nạn này, không giúp ích được gì lại còn quay ra c·ướp c·ủa người khác, cậu mà không cản lại thì anh đã lao lên sống mái với chúng một trận rồi.”
“Em cũng muốn cho chúng một trận lắm, nhưng dù sao chúng cũng có chỗ dựa lớn, chúng ta thì lực lượng đơn bạc, lại còn phải nuôi gia đình. Phiền phức nào tránh được thì nên tránh xa ra.” – Sơn lên tiếng phân tích – “Tuy lần này chúng ta vẫn sẽ bị chúng ghim, nhưng dù sao trước mặt đông người như vậy làm ra giải quyết, chúng cũng không có khả năng lật lọng quá sớm.”
Nghe phân tích xong thì anh Cường cũng bớt tức giận lại, nhưng anh Lưu lại cảm thấy lo lắng nói:
“Lũ này thù hằn rất dai, cậu không nghe theo bọn chúng yêu cầu mà làm ra phản kháng, anh Sợ chúng sẽ nhắm vào cậu. Sau này ra ngoài tìm kiếm tài nguyên, nhu yếu phẩm sợ là gặp nhiều phiền phức.” – Chần chờ phút chốc, anh Lưu đề nghị - “Nếu không thì cũng không cần rời căn cứ nữa, cậu cứ theo bọn anh đi làm thuê cũng được, anh có người quen mở cửa hàng cũng không nhỏ, anh có thể xin được việc cho chúng ta. Tuy lương không tính là cao nhưng nuôi sống gia đình là hoàn toàn đủ.”
Nghe được anh Lưu nói, Sơn cũng khá cảm động, nhưng cậu lại không thể đồng ý với đề nghị này được. Bây giờ cậu đang cần tăng nhanh thực lực, không thể chỉ ngồi một chỗ ở trong căn cứ được, mà là cần ra ngoài tìm kiếm tài nguyên phù hợp. Với lại cậu cũng không hề sợ bọn chúng, chỉ cần cho cậu đủ thời gian, cậu sẽ vượt mặt được hết thảy, kể cả là chỗ dựa sau lưng bọn chúng.
“Cảm ơn lời mời của anh, nhưng em có kế hoạch khác rồi, mặt khác, chúng cũng không có khả năng uy h·iếp được đến em, em tự tin mình có đủ sức tự bảo vệ bản thân.”
“Đúng, anh cũng là hơi bi quan, với thực lực của cậu, gia nhập vào một đoàn đội tầm trung là hoàn toàn có thể, như vậy chúng cũng sẽ kiêng kị không dám hành động lỗ mãng.” – Anh Lưu gật gù phân tích.
“Được rồi, chuyện này nói sau đi, chúng ta vào căn cứ thôi, còn phải giúp Sơn làm thẻ định danh cùng tìm chỗ ở lại đã.” – Anh Cường lúc này lên tiếng.
Thế là cả ba người cùng đi cửa làm kiểm tra, riêng Sơn thì được dẫn đi kiểm tra năng lực cùng đăng ký tính danh. Hàng ngày đều có khá nhiều người làm việc như vậy, năng lực mà Sơn thể hiện ra chỉ là cường hoá cơ thể, mặc dù đạt đến hạng E, nhưng chung quy lại vẫn là khá phổ thông, nên việc làm định danh không tốn mấy thời gian.
Sau khi hoàn thành thủ tục, Sơn được cấp cho một chiếc thẻ, bên trên có thông tin cá nhân, tên cùng xếp hạng năng lực cùng mã vạch để quét ở những địa điểm cần thiết. Nếu sau này năng lực tăng hạng thì có thể đến đổi lại thẻ.
“Kiểm tra xếp hạng năng lực ở đây cũng quá sơ sài rồi.” – Lão Thạch lắc đầu nhận xét.
Lời này là đúng, chỉ là phái ra người có năng lực tương tự hoặc gần tương tự rồi quan sát hoặc so đo mức độ mạnh yếu với người được kiểm tra là đã xếp hạng được rồi. Nhưng dù gì năng lực đến từ dị năng lượng cũng mới được phát hiện thời gian không dài, làm ra được kiểm tra xếp hạng như bây giờ cũng đã là rất khá rồi.
Xong hết thảy, Sơn lúc này mới đi ra hội họp cùng anh Cường và anh Lưu. Tạm thời Sơn chưa có ý định rời đi xa căn cứ nên cậu cũng muốn kiếm một chỗ ở hợp lý.