Trên đường đi, dần xuất hiện khá nhiều xe cộ hoặc hỏng hóc, hoặc bị đập phá, điểm chung của chúng là đều bị kéo sang hai bên lề đường. Đây hẳn là q·uân đ·ội đã dọn dẹp để thông đường từ căn cứ ra phía ngoài. Cũng không thấy có xác của bất kỳ con xác sống nào, mà chỉ thỉnh thoảng có một số vệt máu khô rải rác trên mặt đường. Nhìn chung, khung cảnh khá là đìu hiu, quanh quẽ, thiếu vắng bóng người.
Khi tốc độ di chuyển đã ổn định rồi thì anh Lưu cũng bắt chuyện với anh Cường:
“Anh, nãy giờ em hơi nghi ngờ, trạm xăng vừa rồi cũng không xa căn cứ lắm, nên hẳn là bên q·uân đ·ội và các đoàn thám hiểm lớn phải dọn dẹp hết xác sống biến dị rồi chứ. Tại sao hôm nay anh lại gặp phải hai con biến dị cấp thấp như vậy. Nếu bọn em không chạy đến sớm khi nguy to rồi.”
“Anh cũng không rõ nữa, lúc ấy anh đang đi săn một vài con xác sống gần trạm xăng, không biết từ đâu chạy đến hai con của nợ kia, anh biết là mình không có khả năng địch lại chúng nó nên mới quay đầu chạy thẳng vào trong nhà, cố thủ đến lúc các cậu đến.” – Anh Cường kể lại chuyện lúc ấy – “Bây giờ nghĩ lại anh cũng thấy kỳ lạ, chẳng lẽ là xác sống từ ngoài xa hơn đi lạc vào?”
“Ta thấy việc không trùng hợp đến vậy đâu, lúc nãy ta có cảm ứng được có một đoàn người có đến trạm xăng ngay sau khi chúng ta rời đi, ừm, nói thế nào nhỉ, ta cảm thấy bọn họ không có vẻ thân thiện lắm.” – Lão Thạch nói với Sơn.
“Ồ!” – Sơn nghe thấy tin tức này thì cũng rất nghi hoặc, nhưng cậu quyết định tạm thời giữ im lặng, dù sao cũng chưa có gì là chắc chắn cả, không thể nói loạn.
Vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng ba người cũng nhìn thấy bóng dáng của một kiến trúc to lớn từ xa. Đây là một bức tường khổng lồ nhìn cực kỳ vững chắc, trên tường cứ cách một đoạn sẽ có một ụ súng lớn, chắc là dùng để phòng thủ. Ở chính giữa bức tường là một cánh cửa rất lớn, Sơn đoán nó phải dày đến cả mét. Cánh cửa này được đóng kín, chỉ có một cánh cửa phụ nhỏ hơn đặt ở góc dưới vừa đủ để phương tiện và con người qua lại.
Khi tiến lại gần tường thành, Sơn bắt đầu thấy người, xe qua lại nhiều hơn, hoặc là những người đi lẻ hoặc là hợp thành đoàn đội. Nhóm người nhỏ như nhóm của Sơn thực ra cũng không hiếm, nhưng thỉnh thoảng Sơn cũng cảm thấy có người liếc mắt nhìn mình. Hơi nghi hoặc phút chốc, nhưng Sơn cũng nhận ra là tại sao rồi, để không làm người khác nghi ngờ, Sơn cũng không thu kiếm lại vào ngọc lưu trữ mà là dắt ở sau lưng, nhưng quả thật là thanh kiếm này chỉ nói kiểu dáng cũng khá là hiếm lạ rồi, người khác không muốn chú ý cũng không được.
Sơn quan sát thấy ở trước cánh cửa phụ đứng đấy một đội lính, mỗi người đều được trang bị đầy đủ súng ống, thiết bị liên lạc, người xe muốn vào ra phải thông qua sự cho phép của đội lính này. Lúc này, anh Lưu lên tiếng giải thích cho Sơn:
“Đây là đội lính được phía q·uân đ·ội cử ra, có nhiệm vụ canh gác đảm bảo an toàn ở khu vực lối vào căn cứ. Ngoài nhiệm vụ canh gác, họ còn chịu trách nhiệm kiểm tra người muốn ra vào căn cứ. Nếu ai dù chỉ bị phát hiện có dấu hiệu bị xác sống tác động sẽ bị đưa đi kiểm tra xem có bị nhiễm bệnh không, nếu bị phát hiện nhiễm bệnh kết cục không tốt đẹp gì đâu.”
“Nếu được kiểm tra là an toàn sẽ được phép tiến vào, nhưng người mới muốn vào căn cứ thì phải theo họ đi làm thẻ xác định thân phận cùng năng lực, như vậy việc kiểm soát thành viên trong căn cứ sẽ tiện và quy chuẩn hơn.”
Sơn nghe xong cũng nắm được đại khái cách vận hành của nơi đây rồi. Đang định theo chân anh Lưu cùng anh Cường tiến vào cửa làm kiểm tra thì đột nhiên từ đâu xuất hiện một đoàn khói mù trời đang lướt nhanh về phía cửa, chính xác mà nói thì là hướng về phía nhóm của Sơn. Thì ra đây là một đoàn người đang lái mô tô tốc độ cao chạy đến, cuối cùng đoàn này dừng lại ngay trước mặt nhóm Sơn. Nhóm người này có mười người, có nam có nữ, nhìn chung cách ăn mặc khá là hầm hố, mang hơi hướng của dân anh chị, mỗi người đều vác theo v·ũ k·hí ngắn từ dao rựa đến búa rìu. “Tổ hợp đủ quái dị đấy!” – Sơn thầm nghĩ.
“Dừng lại cho tao.” – Người đàn ông cầm đầu đi xuống xe, rồi chợt quát lớn.
Đây là một người đàn ông to cao, trên cổ đeo một đống vòng, tai mũi đều đeo khuyên, tóc nhuộm vàng vuốt dựng đứng, trên mặt khá nhiều sẹo nhỏ, nhìn là đã không muốn tiếp xúc nhiều rồi.
“Thẩm mỹ lũ này cũng qua kém rồi, nhìn có khác gì yêu quái không?” – Lão Thạch lắc đầu nhận xét.
Lúc này lũ đàn em cũng xuống xe đứng ngay sau người đàn ông cầm đầu, một bộ hùng hổ, làm bộ muốn đánh người không bằng. Anh Cường lúc này hơi sầm mặt lại, giọng cứng rắn lên tiếng:
“Các người tìm chúng tôi làm gì? Chúng ta hình như cũng đâu có quen biết nhau.”
“Ha ha, tất nhiên chúng ta không quen biết nhau, nhưng hình như bọn mày đang giữ một thứ của chúng tao.” – Một tên đàn em đứng ra nói chuyện, giọng nói chứa đầy sự bỉ ổi.
“Nếu chúng ta còn chưa từng gặp nhau, vậy chúng tôi có thể lấy được thứ gì từ chỗ các anh cơ chứ.” – Anh Lưu biết tính anh Cường thẳng thắn dễ nóng nảy, nên giành lấy trả lời trước.
“Còn cố chối, hai con xác sống biến dị anh em bọn tao phải mất bao nhiêu công sức mới lùa được vào vị trí thích hợp, chỉ chờ tiêu diệt lấy tinh hạch thì lại bị chúng mày hẫng tay trên. Bây giờ tinh hạch đang ở trên người chúng mày, vậy không phải là chúng mày đang giữ đồ của chúng tao thì còn là gì.” – Tên đàn em mặt không đỏ, mắt không chớp giật nói liền mạch.
Anh Cường Tức giận muốn nổ phổi, không kiềm được quát lớn lên:
“Chúng mày đây rõ ràng là muốn ăn c·ướp, lúc tao bị bao vây bởi hai con xác sống đấy sao không thấy chúng mày ra tay, đến lúc anh em tao hạ được xác sống rồi thì chúng mày lại nhảy ra đòi tinh hạch, dựa vào đâu cơ chứ.”
“Bị xác sống bao vây là do mày đen thôi, không phải trách nhiệm của chúng tao. Còn dựa vào đâu à, dựa vào chính là tiểu đội Gấu Đen chúng tao đây.” – Tên đàn em ưỡn ngực ra hạnh hoẹ.
Người xung quanh vây xem càng lúc càng nhiều, bàn tán sôi nổi, phần lớn là chỉ trích bên mười người cưỡi mô tô kia là mặt dày vô sỉ, là ăn c·ướp giữa ban ngày. Nhưng khi nghe đến cái tên tiểu đội Gấu Đen thì mọi người cũng không dám nói xấu nữa. Có người biết rõ nói thầm:
“Các người có biết không, đội Gấu Đen này chuyên ăn c·ướp c·ủa các tiểu đội yếu hơn hoặc người đi riêng lẻ, nếu không nộp một phần hoặc hầu hết chiến lợi phẩm thì hạ tràng thường không tốt đẹp gì.”
“A, thế không có ai dám phản kháng lại sao?” – Có người nghi vấn.
“Nào có ai dám cơ chứ. Kỳ thực đội Gấu Đen này chỉ có bốn thành viên đạt năng lực hạng E, còn lại đều chỉ có hạng F, cũng không phải lớn mạnh gì, nhưng nghe nói sau lưng bọn chúng là có đoàn đội lớn làm chỗ dựa, bên q·uân đ·ội cũng phải nhắm một con mắt mở một con mắt cho bọn chúng, miễn là chúng không tuỳ tiện h·ành h·ung, g·iết người.” – Người này nói xong thì thở dài – “Lần này ba người kia phải bóc một lớp da đi.”
Sơn vì cẩn thận nên đã vận chuyển chân nguyên lên hai tai, nghe ngóng tình hình xung quanh, quả nhiên là nghe được câu chuyên kia. Sơn khẽ cau mày lại, tuy khá giận dữ nhưng cậu cũng không muốn tuỳ ý hành động. Sơn thấy lũ này có vài tên hạng E nhưng sức chiến đấu tựa hồ không cao lắm, mình cậu cũng có thể xử lý được, nhưng người ta là có chỗ dựa vững chắc, bên mình lại không. Tất nhiên Sơn cũng có chỗ dựa là sư phụ, nhưng sư phụ là sẽ không can thiệp mấy chuyện thế này, ông bảo cậu tự xử lý chuyện như vậy thì càng dễ hiểu rõ nhân tâm, tốt cho rèn luyện tâm cảnh, sau này càng dễ dàng sinh tồn trong xã hội hỗn loạn thế này. Sơn cũng hiểu ra mục đích câu nói này, với lại cậu cũng không muốn làm phiền đến sư phụ, mà muốn tự thân giải quyết vấn đề, sau này sư phụ có rời đi cậu cũng không bị ỷ lại.
Trong lúc Sơn đang nghĩ cách ứng đối, thì hai bên càng nói càng lớn tiếng, cãi nhau càng to. Nhưng chưa được bao lâu thì một tiếng quát lớn vang lên đánh gãy cuộc cãi vã:
“Các người đang làm trò gì ở đây thế này? Có biết đây là trước cửa vào căn cứ không hả? Có tin tôi đem bắt hết các người tham gia lao động vì tội quấy phá trật tự nơi thi hành công vụ hay không?”