Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 7: Giúp người gặp nạn



“Anh không nhìn rõ là hoàn toàn, nhưng hình như đang có người bị hai con xác sống bao vây ngay tại trạm xăng. Tệ ở chỗ hai con xác sống này lại thuộc về biến dị cấp thấp, tuy chỉ là cấp thấp nhất, nhưng chúng lại nguy hiểm hơn nhiều xác sống thông thường. Chúng có cơ thể mạnh hơn, làn da cũng cứng rắn hơn nữa, người bình thường là khó có thể đủ sức cắt qua làn da ấy.” – Anh Lưu giải thích.

“Vậy thì nguy hiểm rồi, em nghĩ người kia sẽ không trụ được lâu đâu, em đề nghị chúng ta nên giúp đỡ người kia, anh thấy sao?” – Sơn đưa ra ý kiến.

“Anh cũng có ý định đó, nhưng chỉ hai chúng ta liệu có xử lý nổi đám xác sống này không? Nếu quá khó thì chỉ còn nước tìm trợ giúp từ phía căn cứ.”

“Vậy thì không kịp đâu anh, em tin là chúng ta xử lý được chúng. Kế hoạch của em là thế này, em có năng lực mạnh hơn anh, nên em sẽ chịu trách nhiệm tiêu diệt xác sống, anh chỉ cần dẫn dụ một con rồi cầm chân nó, xử lý xong một con em sẽ quay sang giúp anh, vậy được chứ?”

Anh Lưu chỉ hơi nghĩ một chút, rồi cũng gật đầu đống ý với Sơn, trong thời gian ngắn thì đây là giải pháp thích hợp nhất rồi. Thế là hai người mới chạy đến gần trạm xăng, mỗi người đứng một hướng hô hào lên nhằm chuyển sự chú ý của xác sống về phía mình. Đúng như dự tính, hai con xác sống nghe thấy tiếng người thì cũng lao về phía hai người.

Lúc này Sơn mới nhớ ra là mình không có một kiện v·ũ k·hí phòng thân, chẳng lẽ cậu phải tay không bắt giặc? Nhìn ra đồ đệ hơi lúng túng, lão Thạch nhắc nhở:

“Trong ngọc lưu trữ ta có lưu lại một thanh kiếm mà ta rèn được, con có thể lấy ra mà sử dụng.”

Sơn cũng không chần chờ nữa, ý niệm khẽ động, một thanh kiếm cổ điển chợt hiện ra trên tay cậu. Kiếm dài khoảng hơn hai thước, hai bên lưỡi kiếm sắc bén, cầm vào lại khá nhẹ tay, lúc vung kiếm cảm giác phát lực rất tốt. Không phải người trong nghề thì Sơn cũng cảm nhận được đây là một thanh kiếm tốt, cầm chắc thanh kiếm trong tay, cậu cảm thấy tự tin hơn hẳn. Đợi xác sống vừa vồ về hướng mình, vì cẩn thận Sơn cũng không cậy mạnh đón đỡ, mà cậu lách mình tránh thoát cú vồ này, sau đó cậu vung mạnh kiếm về phía xác sống. Lưỡi kiếm chém vào tay xác sống, đi sâu đến quá nửa, Sơn cũng không ham chiến, mà lùi lại đằng sau giữ khoảng cách với xác sống.

“Thử độ sắc bén xong rồi, giờ thì đánh thật thôi.” – Sơn tự nói thầm.

Tiếp đó, Sơn khẽ điều động một phần chân nguyên từ cơ thể truyền vào trong kiếm, kiếm hơi rung nhẹ, Sơn cảm giác lưỡi kiếm phải sắc bén hơn mấy phần. Không đợi cho xác sống làm ra hành động khác, Sơn lao nhanh về phía nó, dồn hết sức chém mạnh một kiếm, kéo dài từ vai đến tận eo. Không làm cho Sơn thất vọng, xác sống thật sự b·ị c·hém làm đôi, hai phần thân thể tách rời nhau ra, miệng vết cắt phẳng phiu như dùng máy cưa tạo nên vậy.

Xử lý xong bên này, Sơn cũng không dừng lại, mà chạy nhanh qua phía anh Lưu. Anh Lưu lúc này đang chật vật lấy rìu chống lại móng vuốt xác sống, chợt một tiếng hét lớn vọng đến, thì ra là Sơn đã chạy đến gần tạo nên. Xác sống chỉ kịp quay đầu qua nhìn thì đã bị một kiếm chứa chân nguyên của Sơn bổ làm hai, kết thúc chuỗi phân tranh này.

Anh Lưu thấy xác sống bị xử lý rồi thì khuôn mặt cũng giãn ra, ngồi phịch xuống đất thở hắt một hơi, con xác sống biến dị này khá khoẻ, làm anh tốn phần lớn sức lực mới có thể ngăn chặn được. Sơn cũng ngồi ngay tại chỗ thở dốc, mới chỉ dùng chân nguyên chém ra hai kiếm mà lượng chân nguyên trong đan điền của cậu đã cạn kiệt rồi. Cảnh giới của mình vẫn quá thấp đây mà – Sơn thầm lắc đầu.

“Năng lực giả đạt hạng E có khác, chỉ một chém đã hạ được một con xác sống biến dị cấp thấp, không như anh chật vật một lúc cũng không làm trầy da nổi một con.” – Anh Lưu sau khi lấy lại hơi thì cảm thán một câu.

“Anh cũng không cần tự ti về bản thân đâu, không nhờ có anh dẫn dụ một con thì em sao có cơ hội hạ được cả hai. Cũng may mắn là chỉ có hai con này, nếu nhiều hơn nữa chưa chắc em đã sử lý được.” – Sơn đáp lại.

Trong khi hai người đang nói chuyện, cửa trạm xăng từ từ mở ra, một người đàn ông từ từ đi ra ngoài. Đây cũng là một người trung niên, nhìn niên kỷ chắc cũng tựa anh Lưu, trên người cũng mặc một bộ phổ thông quần áo. Nổi bật nhất phải nói là trên trán người này có một vết sẹo vắt ngang, làm cho khuôn mặt hiền lành thêm một ít hung tợn. Trên tay ông ta cầm một con dao đi rừng, bên trên còn dính ít máu tanh, hẳn là cũng mới chiến đấu không lâu.

“Lưu, là cậu đấy à?” – Vừa tới gần, người đàn ông liền gọi tên anh Lưu.

“Ồ, là anh Cường đấy à, em còn nghĩ là ai nữa chứ?” – Anh Lưu cũng nhận ra người này, lập tức đứng dậy chào hỏi.

“Ha ha, không ngờ lại gặp được cậu ở đây, nếu không anh đi ra chuyến này coi như xong đời.” – Nói xong, anh Cường hướng ánh mắt về phía Sơn – “Anh bạn trẻ này là ai đây?”

“Để em giới thiệu với anh, đây là cậu em Sơn, em gặp được trên đường đi thu thập nhu yếu phẩm, vừa rồi hầu hết là nhờ bản lĩnh của Sơn nên chúng em mới có cơ hội tiêu diệt hai con xác sống biến dị lúc nãy.” – Giới thiệu xong Sơn, anh Lưu quay lại giới thiệu về anh Cường – “Cậu em Sơn, giới thiệu cho cậu, đây là anh Cường, là hàng xóm của anh trong căn cứ, hai nhà bọn anh thường xuyên giúp nhau trong căn cứ nên cũng khá thân thiết, anh Cường cũng là đang ra ngoài tìm kiếm tài nguyên.”

“Xin hân hạnh được gặp anh Cường, em tên đầy đủ là Lương Minh Sơn, em là dân di cư đến đây tránh nạn, trên đường may mắn được anh Lưu giúp đỡ, bây giờ đang đồng hành cùng anh Lưu trở lại căn cứ.” – Sơn lễ phép chào hỏi, rồi giơ bàn tay lên muốn bắt tay với anh Cường.

Anh Cường cũng không chần chừ, giơ tay ra nắm lấy tay Sơn, rồi niềm nở nói chuyện:

“Ha ha, không cần phải nói chuyện câu nệ như vậy, cậu cứu anh một mạng, anh cũng không biết lấy gì báo đáp, giờ anh cũng chỉ có thể nói cảm ơn cậu thôi.”

“Cũng không có gì lớn đâu, đã là anh em với anh Lưu thì cũng là anh em với em rồi, chúng ta ra tay giúp đỡ nhau là việc nên làm, nhất là trong hoàn cảnh tận thế này, anh thấy có đúng không?”

“Nói rất hay, vậy từ nay cậu chính là anh em của thằng Cường này rồi.” – Anh Cường cưỡi lên ha hả vỗ lấy bả vai của Sơn.

“Vui vẻ đủ rồi, chúng ta cũng nên xuất phát về căn cứ thôi, đây cũng phải một nơi tốt để dừng chân lâu dài đâu.” – Anh Lưu lúc này lên tiếng. – “Anh Cường chắc cũng định trở về chứ, kết bạn đường luôn cùng bọn em cùng về.”

“Vốn định ở ngoài lâu dài chút nữa, nhưng gặp sự cố vừa rồi anh cũng thấy chuyến này cũng đã đủ rồi.” – Anh Cường trả lời.

“Vậy được, chúng ta xuất phát luôn, có gì vừa đi vừa nói.”

Nói rồi, ba người móc lấy tinh hạch từ đầu hai con xác sống, thu xếp hành lý rồi lập tức đi dọc theo con đường trở về căn cứ. Vốn định nhường một viên cho anh Lưu, nhưng anh Lưu lại liên tục từ chối, bảo tất cả là công lao của Sơn, anh Cường cũng khuyên nhủ, Sơn cũng không nhiều lời nữa mà thu cả hai viên tinh hạch. Tất nhiên Sơn cũng không thực sự cất hai viên tinh hạch mà là âm thầm hấp thu linh khí trong hai viên tinh hạch, bổ sung chân nguyên cho cơ thể, lúc nãy dùng hết chân nguyên mà chưa kịp bổ sung lại, nếu gặp phải tình huống tương tự còn kịp thời ứng phó được.

Ba người mới rời xa trạm xăng một lúc, không ai phát hiện ra được lúc này lại có vài chiếc mô tô dừng lại gần xác mấy con xác sống biến dị, liếc mắt qua phía đường đi. Thật là không có ai phát hiện được? Luôn bay ở bên cạnh Sơn - lão Thạch lúc này hơi ghé mắt về đằng sau, trong mắt tinh quang lấp loé, không ai biết lão đang suy nghĩ gì.