“À, vấn đề này phát sinh chỉ sau vài tháng hoàn thành xây dựng căn cứ, lúc đầu số lượng dân cư còn ít nên lượng lương thực, nhu yếu phẩm dự trữ vẫn đủ cung cấp, chỉ có người của q·uân đ·ội sẽ thỉnh thoảng rời căn cứ đi thu thập tài nguyên bên ngoài. Nhưng càng ngày danh tiếng của căn cứ càng truyền đi xa, lượng người tới định cư, tị nạn càng ngày càng đông, tình trạng thiếu lương thực cứ thế mà phát sinh theo. Vì vậy q·uân đ·ội chỉ đành đưa ra thông báo khuyến khích người dân lập tổ đội ra ngoài tự tìm kiếm lương thực thực phẩm hoặc các loại mặt hàng khác để giao dịch, như vậy mới giải quyết được tình trạng khó khăn ban đầu. Nhiều tổ chức lớn trong căn cứ dường như đã lường trước tình trạng này, họ đã có sẵn đoàn đội chuyên đi thám hiểm và tìm kiếm nhu yếu phẩm, ngoài ra họ cũng tuyển thêm thành viên cho đoàn đội. Anh nghĩ nhiều căn cứ trên khắp cả nước cũng sẽ như vậy đi.”
“Sao anh không tham gia những đoàn đội này cho an toàn hơn mà lại đi một mình thế này?” – Sơn thắc mắc.
“Mục tiêu của họ thường là những khu vực xa xôi, rộng lớn hơn ngoài kia, vì vậy mức độ nguy hiểm, rủi ro thường cao hơn, tiêu chí lựa chọn thành viên cũng cao hơn. Nhiều người có năng lực nhưng không nổi bật như anh thì sẽ lựa chọn những khu vực gần căn cứ, ít xác sống hơn để kiếm miếng ăn, ít nhất cũng đủ nuôi sống gia đình. Lại nói sau này nếu căn cứ hoàn thành kế hoạch tự cung ứng thực phẩm thì những người ngoài đoàn đội dễ rút về hơn, dù gì ra ngoài nhiều cũng khá nguy hiểm.”
“A, vậy là anh cũng có năng lực đặc biệt đúng không?” – Sơn sợ câu hỏi của mình có hơi đường đột nên nói tiếp - “Anh kể cho em kỹ một chút được không, khoản năng lực này em dốt đặc cán mai, em cũng nghĩ thử sức mình có khả năng gia nhập đoàn đội không, kiếm miếng cơm sống qua ngày.”
“Cậu em còn trẻ, lại chỉ có một mình, nên thích xông xáo, mạo hiểm, không như mấy người già bọn anh, sức không đủ, lại nuôi cả gia đình, không mạo hiểm được.” – Anh Lưu hơi thở dài, rồi nói tiếp – “Kỳ thực anh cũng không biết quá nhiều, con người cũng mới biết về năng lực đặc biệt không qua lâu, nên khai phá còn khá đơn giản. Ví dụ như anh, năng lực của anh là tự cường hoá sức lực của bản thân, nhưng giới hạn cường hoá rất bé, nên chỉ được xếp vào loại năng lực thấp nhất, loại năng lực như này xuất hiện khá phổ biến, tính thực dụng cũng không quá cao nên được xếp vào năng lực giả hạng F. Ngoài ra anh còn biết một số loại năng lực khác như điều khiển nguyên tố, hay năng lực về ngoại cảm… tuỳ vào mức đổ biểu hiện năng lực, phạm vi, ảnh hưởng và một số tiêu chí khác mà xếp hạng cho năng lực giả, có các hạng theo thứ tự tăng dần là F, E, D, C, B, A, S. Anh nghe nói hình như trong căn cứ có một người năng lực đạt đến hạng A, cực kỳ được đại tướng coi trọng, cũng nhờ người này mà căn cứ mới đứng vững trước nhiều hiểm hoạ.”
“Anh nghe cậu em có hứng thú gia nhập đoàn đội, không biết năng lực của cậu là gì?” – Anh Lưu hỏi Sơn.
Sơn đang chưa biết nên trả lời như nào thì Lão Thạch bên cạnh đã nói:
“Hừ, mấy thứ năng lực gà mờ ấy làm sao có thể so sánh được với người tu luyện chúng ta, có gì mà ta không làm được cơ chứ.”
Nghe thấy lời sư phụ, Sơn âm thầm bất đắc dĩ, thông qua tri thức sư phụ truyền cho, cậu cũng biết người tu luyện có rất nhiều năng lực, từ nhỏ bé đến thông thiên, nhưng cũng phải nhìn tình hình là ai đi. Bây giờ Sơn mới gọi là nhập môn, còn không có bản lĩnh lớn như vậy. Nghĩ một chút, Sơn mới trả lời lại:
“Năng lực của em cũng không có gì xa lạ đâu anh, cũng chỉ là cường hoá cơ bắp cùng tốc độ thôi, tối đa cũng chỉ gấp hai đến ba lần người bình thường thôi.”
“A, như vậy cũng đã đến mức độ hạng E đi, có khả năng xin được vào các đoàn đội cỡ vừa rồi. Vậy thì anh chúc mừng cậu trước, gia nhập được đoàn đội thì cuộc sống trong căn cứ của cậu sẽ tốt hơn, không lo thiếu ăn thiếu mặc.” – Anh Lưu hơi kinh ngạc một chút, sau đó là chúc mừng Sơn.
Sơn khiêm tốn lại một câu: “Cũng không có gì đâu anh, đợi được chấp nhận gia nhập thì mới nói được, chúc mừng bây giờ là quá sớm rồi.”
“Ha ha, phải tự tin lên chứ.” – Anh Lưu cười nói.
Sơn cũng chỉ mỉm cười, nhưng tâm trí cậu đang tập trung nghe sư phụ phân tích bên cạnh.
“Cấp chia năng lực thế này cũng quá mơ hồ, ta không biết năng lực giả cấp cao hơn liệu có đạt đến trình độ như tu luyện giả không. Nếu với thông tin hiện tại thì ta thấy ở cảnh giới Khí cảm tầng năm đã đủ trên cơ tất cả năng lực giả hạng E rồi.” – Lão Thạch cẩn thận suy xét.
Suy nghĩ một chút, Sơn mới lấy ra viên tinh thể đã hơi ảm đạm do cậu hấp thu hết linh khí, đưa ra trước mắt anh Lưu rồi hỏi:
“Anh, anh có biết viên tinh thể này có tác dụng gì không?”
Anh Lưu cũng không ngạc nhiên việc Sơn có được viên tinh thể, dù sao cũng là năng lực giả, xử lý vài con xác sống cấp thấp nhất cũng không khó khăn gì.
“Viên tinh thể này bên q·uân đ·ội đặt tên là tinh hạch, có thể tìm thấy được trong đầu não xác sống hoặc các loài biến dị. Anh cũng không biết nó có tác dụng gì, chỉ biết q·uân đ·ội và các đoàn đội lớn có thu mua những viên tinh hạch này, có thể quy đổi ra lương thực hoặc nhu yếu phẩm khác. Nên lần nào ra ngoài anh cũng cố ý săn g·iết một vài xác sống đi lẻ, kiếm thêm chút thu nhập.”
“Ồ, vậy là người bình thường không biết, có lẽ q·uân đ·ội và phía cầm quyền không muốn tiết lộ bí mật về loại tinh hạch này rồi. Người tu luyện chúng ta có thể hấp thu linh khí bên trong, còn năng lực giả cũng có thể hấp thu dị năng lượng để nâng cao sức mạnh, nhưng ta đoán chắc phương pháp hấp thu còn khá đơn giản, nên hiệu quả không quá cao, cần thiết số lượng lớn để bù đắp.” – Lão Thạch nói ra nghi ngờ.
“Ra là vậy, con nghĩ người cầm quyền không muốn dân thường biết được bí mật này, nếu không họ sẽ khó mà kiểm soát được dân chúng trong căn cứ.” – Sơn chợt nghĩ đến vấn đề này.
“Được rồi, để tránh phiền phức cho cả con lẫn anh bạn này, tạm thời con đừng tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai.” – Lão Thạch cẩn thận dặn dò Sơn.
“Vâng, con hiểu lời sư phụ.” – Sơn truyền âm đáp lại.
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người cũng đã đi được nửa chặng đường, trên đường cũng không gặp phải nguy hiểm gì nên tốc độ vẫn được duy trì ổn định. Nếu cứ với tốc độ hiện tại có lẽ chỉ độ nửa cái giờ nữa là sẽ đến căn cứ rồi.
Lúc này trước mắt hai người xuất hiện một trạm đổ xăng nằm bên cạnh đường lớn, xung quanh là hàng loạt ô tô nằm la liệt. Vì không muốn chậm trễ thời gian về căn cứ, hai người cũng không định ghé qua đây, nhưng một tiếng gào thét rung trời lại khiến hai người phải dừng lại. Vì vấn đề an toàn, anh Lưu cũng không tiến lại gần trạm xăng ngay, mà là rút một cái ống nhòm ra từ ba lô, quan sát xem có chuyện gì xảy ra. Sơn cũng đang muốn quan sát xem sao, mặc dù sau khi tu luyện, thị lực của cậu có tăng lên, nhưng cũng là có hạn, vẫn chưa nhìn thấy khoảng cách xa như vậy.
“Đang có người g·ặp n·ạn rồi.” – Đúng lúc này lão Thạch lên tiếng.
“Thực lực chưa đủ đây mà.” – Sơn lắc đầu.
“Nhãn lực bình thường của con thì chưa đủ nhìn được đâu, nhưng thử vận dụng thủ pháp sử dụng chân nguyên mà ta đã truyền cho con xem, vận dụng chân nguyên trong cơ thể tập trung vào hai mắt.” – Lão Thạch gợi ý cho Sơn.
Sơn nghe lời làm theo, cậu nhắm mắt lại, dẫn theo dòng chân nguyên từ đan điền chạy dọc cơ thể, rồi đi về phía hai mắt. Khi mở mắt ra, hai mắt của Sơn lúc này có tí ti ánh sáng vàng kim lưu chuyển, thật đúng là có thể nhìn thấy khung cảnh ở xa hơn vài trăm mét. Lúc này, trong mắt Sơn là hình ảnh một người đàn ông đang ở gần cửa sổ tầng hai quan sát phía dưới, còn ngoài cửa là hai con xác sống đang cố gắng phá lớp cửa đã được gia cố. Nhưng đây cũng không phải loại xác sống thông thường Sơn đã từng thấy lúc còn trong khu phố, chỉ sở hữu hình dáng bình thường, làn da nhợt nhạt, nhiều mảng thịt thối rữa, mà hai con xác sống này lại khá đô con, làn da còn nổi lên sần sùi thô ráp, tiếng gào thét lúc này chính là phát ra từ bọn chúng.
“Không ổn, xác sống biến dị cấp thấp.” – Anh Lưu lên tiếng.