Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 5: Lên đường, tình hình



Sơn đang ngồi yên điều chỉnh trạng thái cơ thể, bỗng một tiếng gõ cửa vang lên, Sơn bị tiếng động này kéo ra khỏi nhập định. Lão Thạch nhận ra là ai bên ngoài, phất tay áo triệt hồi trận pháp trong phòng. Lúc này một tiếng gọi khẽ vang lên:

“Cậu em Sơn, là tôi anh Lưu đây.”

Thì ra là anh Lưu đang gọi cửa, Sơn vội đứng dậy ra mở cửa cho anh Lưu vào.

“Cậu em đã nghỉ ngơi đủ chưa?” – Anh Lưu quan tâm hỏi.

“Em nghỉ đủ rồi anh, giờ cơ thể khoẻ mạnh, sinh long hoạt hổ lắm rồi.” – Sơn trả lời anh Lưu, đông thời liếc mắt về phía sư phụ, dường như a Lưu không hề cảm nhận thấy sự hiện diện của sư phụ.

“Ha ha, vậy là tốt rồi, cậu em thu xếp đồ đạc cần thiết đi, mấy phút nữa chúng ta xuất phát luôn cho sớm, tránh xảy ra việc sai sót ngoài ý muốn làm trễ thời gian trở về căn cứ.”

“Được rồi anh, đợi em chuẩn bị một chút.”

Anh Lưu gật đầu rồi đi ra khỏi phòng. Sơn lúc này mới tò mò hỏi:

“Sao anh Lưu lại không phát hiện ra sư phụ vậy?”



“Trừ khi cảnh giới bằng hoặc cao hơn ta, hoặc là ta cố ý để cho người khác nhìn thấy, bằng không thì không ai có thể phát hiện ra ta.” – Lão Thạch đắc ý trả lời.

“Nhưng ta phát hiện ra thế giới này cũng không hề đơn giản chút nào. Ta vẫn cảm nhận thấy một lực lượng nào đó đang ngăn cản, kìm hãm người ở thế giới này, giống như ở Địa Cầu, họ cũng không thể tu luyện được.” – Lão Thạch đột nhiên nghiêm túc lại, nói ra nghi vấn – “Nhưng thay vào đó trên khoả tinh cầu này lại xuất hiện một loại năng lượng khá kỳ lạ, nó làm biến đổi con người thành xác sống, nhưng nếu chỉ bị nhiễm một lượng nhỏ mà cơ thể thích ứng được rất có thể sẽ sản sinh ra một loại năng lực đặc biệt. Ta cũng cảm nhận được một chút năng lượng ấy trên cơ thể anh bạn Lưu này, tuy khá là mờ nhạt nhưng chắc là cũng có năng lực đặc biệt gì đấy hình thành đi.”

“A, còn có chuyện như vậy, để trên đường con thử hỏi dò anh Lưu xem.”

“À, trong lúc con b·ất t·ỉnh ta từng nghiên cứu cơ thể của một con xác sống, bên trong đầu não của nó có chứa một loại tinh thể màu đục.” – Nói rồi lão Thạch xoè bàn tay ra, một thứ tựa như một hòn đá nhỏ màu trắng đục chợt xuất hiện. – “Ta kiểm tra qua rồi, trong viên tinh thể này có ẩn chứa phần lớn là loại năng lượng kỳ lạ kia, ngoài ra trong đó còn có một lượng nhỏ linh khí mà người tu luyện chúng ta hay sử dụng hấp thu, nhưng lại tinh khiết hơn hẳn so với việc hấp thu từ trong không khí. Do đó con có thể dùng loại tinh thể này để tu luyện, nhưng phải nhớ là không được để loại năng lượng kia tràn vào cơ thể con, nếu không sẽ dẫn đến xung đột lực lượng.”

Sơn hiểu ra một chút, nhận lấy viên tinh thể từ tay sư phụ, cậu nắm chặt tinh thể tay, nhắm mắt lại, cẩn thận vận chuyển phương pháp hấp thu linh khí. Chỉ nửa phút sau, Sơn mở mắt ra, nhìn lại tinh thể trong tay, hình dáng không thay đổi nhưng màu sắc lại ảm đạm đi mấy phần. Thì ra là do linh khí đã hoàn toàn bị Sơn hấp thu vào thể nội, Sơn thầm cảm thán: “Thật sự là dễ hấp thu chuyển hoá hơn hẳn lúc tu luyện bình thường, nếu có nhiều hơn nữa thì quá tốt rồi.”

“Được rồi, cũng không cần quá dựa dẫm vào loại tinh thể này để tu luyện, quan trong vẫn là phải vững chắc cảnh giới, giữ vững đạo tâm của mình.” – Lão Thạch nhắc nhở.

“Con biết, thưa sư phụ.”



Lúc này, tiếng anh Lưu lại khẽ vang lên từ ngoài cửa: “Cậu em đã xong chưa, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.”

Sơn nghe thấy thì đeo vội ba lô lên lưng, buộc dây chứa ngọc lưu trữ lên cổ, rồi cùng lão Thạch đi ra khỏi cửa. Thế là ba người rời khỏi căn nhà này, bắt đầu hành trình trở về căn cứ Bạch Hổ.

Vừa mở hé cửa trước ra, anh Lưu cẩn thận ngó trái nhìn phải, khi không thấy bất cứ bóng dáng một con xác sống nào xung quanh thì anh mới ra hiệu cho Sơn đi sát theo phía sau:

“Tuy khu này thuộc đoạn ít dân cư, nhưng dù sao vẫn là chốn thành thị, xác sống tập trung vẫn khá là đông, cậu em đi sát theo anh, anh biết đường né tránh những chỗ đông xác sống, nhớ kỹ đừng tạo ra tiếng động lớn.”

Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của anh Lưu, hai người di chuyển qua từng đoạn ngõ, từng cung đường vắng nhất, chỉ khoảng mười mấy phút sau là đã ra khỏi phạm vi khu phố, tiến vào đoạn đường dài chuyên dụng cho xe chạy. Anh Lưu nói đoạn đường này tuy hơi ít chỗ che lấp, nhưng được cái khá ít xác sống qua lại, mức độ nguy hiểm sẽ giảm bớt. Sơn ghé mắt sang phía bên cạnh, chỉ thấy lão Thạch một bộ nhàn nhã, ngồi trôi nổi giữa không trung, hai anh em đi đến đâu thì lão bay theo phía đó. Nếu để người khác nhìn thấy chắc phải s·ợ c·hết kh·iếp mất.

Vừa ra đến đoạn đường lớn, anh Lưu quay người nhìn về tứ phía, không phát hiện có gì nguy hiểm, lúc này mới thu lại bộ dáng cẩn thận, bước đi có lực, tăng thêm tốc độ di chuyển. Lúc này anh Lưu mới lên tiếng bắt chuyện với Sơn:

“Cậu em mới đến địa phương này, để anh thay cậu làm cái hướng dẫn viên, giải thích sơ lược tình hình hiện tại.”

Sơn đang chưa biết mở miệng hỏi thế nào thì a Lưu đã nói chuyện trước, cậu bắt kịp tốc độ anh Lưu, rồi tập trung lắng nghe.

“Như anh đã từng nói, chúng ta đang ở quận Nam của thành phố Cửu Long, thành phố này thuộc tỉnh Cửu Long, một tỉnh lớn của Dư quốc. Chính vì là một trong những tỉnh lớn nên số lượng cũng như độ nguy hiểm của xác sống của tỉnh này cũng được xếp vào mức đang sợ. Từ ba năm trước khi tận thế mới ập xuống, anh còn nghĩ những tỉnh lớn như thế này không có khả năng để con người có thể sinh tồn được. Nhưng ngược lại, không những ở đây có thể sinh tồn, hơn nữa còn con người còn kiến tạo được căn cứ Bạch Hổ - một trong những căn cứ lớn và an toàn nhất đất nước.”



“Bây giờ anh sẽ nói về tình hình của căn cứ Bạch Hổ, để cậu đến đấy dễ sinh hoạt, quen thuộc hoàn cảnh hơn. Căn cứ Bạch Hổ được thành lập và chỉ huy bởi đại tướng Trần Trung Trực, một con người tài ba, xuất chúng, khi tận thế mới bắt đầu, ông ấy đã chỉ huy q·uân đ·ội dẹp loạn xác sống, bảo vệ dân chúng, cuối cùng là xây dựng lên căn cứ. Mọi người thuộc căn cứ rất tôn sùng ông ta nên tuyệt đối đừng để người khác nghe thấy cậu nói xấu ông ta, nếu không sẽ dẫn tới tai hoạ ngập đầu. Dưới quyền đại tướng là hàng loạt phó tướng cùng các chỉ huy tài ba, cũng mãnh, ai ai cũng có tài điều quân khiển tướng hoặc là năng lực đặc biệt rất mạnh, không thể coi thường được. Thậm chí trong căn cứ còn có riêng một đội quân chỉ gồm toàn những người có năng lực đặc biệt, chuyên thủ hộ nhân viên cấp cao của căn cứ hoặc là giữ an nguy cho căn cứ khi gặp phải những loại quái thú biến dị đặc biệt nguy hiểm.”

“A, còn có cả quái thú biến dị, thế giới này nguy hiểm hơn cả trong tưởng tượng của mình rồi.” – Sơn âm thầm kinh hãi. – “Không được, muốn sống tốt trong thế giới này thì phải tìm cách nâng cao cảnh giới nhanh hơn thôi.”

“Về phía q·uân đ·ội thì là như thế, dân đen chúng ta cũng không cần quan tâm quá nhiều. Bây giờ là về phần phân chia giai cấp trong căn cứ. Cho dù xã hội bây giờ là văn minh, tân tiến, tự do nhưng thực sự thì quyền lợi vẫn là phần lớn nắm trong tay một lớp người nhỏ. Tỉ như những người có người thân giữ chức vụ cao trong q·uân đ·ội, những người đóng góp lớn xây dựng lên căn cứ và những người nắm trong tay lượng lớn nhu yếu phẩm, những người này sẽ được ở trong khu trung tâm của căn cứ. Nghe nói khu trung tâm cực kì an toàn, tiện nghi, nắm giữ đủ loại tài nguyên phong phú, người ở những khu ngoài cùng muốn vào khu trung tâm thì phải được cho phép, nếu tự ý đột nhập nhẹ thì bị phạt lao động công ích, nặng thì sẽ bị đuổi ra khỏi căn cứ, mặc cho tự sinh tự diệt bên ngoài.”

“Thế này thật không công bằng.” – Sơn cảm khái một câu.

“Cái này thì phải chấp nhận thôi, dù gì dân thường như chúng ta cũng không có năng lực, không thể hưởng nhiều đặc quyền tốt như vậy được. Được rồi, tiếp theo là khu vực trung lưu, thuộc về các đoàn đội thám hiểm lớn và những người quản lý các khu vực thấp hơn ngoài ra nếu nắm giữ một lượng tài nguyên nhất định cũng có thế ở khu vực này, tất nhiên người ở khu thấp hơn muốn tiến cấp lên đây ở thì phải trả một cái giá phù hợp. Phía ngoài cùng là khu vực bình dân, hơn 70 phần trăm dân số của căn cứ là ở khu vực này, tên như ý nghĩa, mọi dân chúng đều sẽ ở khu vực này sinh hoạt, buôn bán, giao dịch… Nhưng ngoài ra ở rìa căn cứ có một khu phố mà mọi người vẫn ngầm thừa nhận là khu người nghèo, người sống ở đây gần như là không có tài sản gì, lại không có năng lực đặc biệt hay sức chiến đấu để có thế gia nhập đoàn thám hiểm hoặc tự ra ngoài kiếm tài nguyên. Tuy họ vẫn được phía q·uân đ·ội cung cấp lương thực, chỗ ở, nhưng đổi lại họ phải lao động, làm đủ thứ công việc có trong căn cứ. Khu người nghèo này nghe nói còn thường xuyên xảy ra đủ thứ tệ nạn, những vụ việc không hay ho gì.”

“Chẳng lẽ phía q·uân đ·ội không quản lý, dẹp đi những thứ tệ nạn này?” – Sơn cau mày lại hỏi, cậu cũng ngờ ra được những tệ nạn này là gì rồi.

“Không phải là không quản, mà là khó có thể quản lý hết được, dù sao căn cứ là quá đông, mỗi ngày đều sẽ tiếp nhận lượng lớn người tới tị nạn, nhân viên quản lý cũng không đủ. Giờ đây lượng lương thực cũng đang bắt đầu có dấu hiệu thiếu hụt, q·uân đ·ội đang ra sức tìm cách bổ sung lương thực, thực phẩm nên việc quản lý lại càng lỏng lẻo, việc này càng là khó giải quyết.”

Anh Lưu dừng lời nói, thở dài một hơi. Sơn cũng hiểu được vấn đề này, nhưng cậu cũng tạm thời không thể can thiệp, giải quyết được. Cảm thấy không khí có phần không đúng, lão Thạch bay theo nãy giờ bên cạnh nhắc nhẹ Sơn: “Sơn, cảm thán thì để sau đi, hỏi vào những vấn đề khác đi.”

“A, phải.” – Sơn thoát khỏi dòng suy nghĩ, tiếp đó đặt câu hỏi cho anh Lưu – “À, anh, nãy em có nghe anh nói về vụ tự kiếm tài nguyên, đây là như thế nào? Chẳng lẽ tài nguyên của căn cứ đã thiếu hụt đến mức độ nguy hiểm rồi?”