Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 147: Tán gẫu



Chương 146: Tán gẫu

“Thôi cứ tạm vậy đã, ngày mai đến đâu hay đến đó.”

Sơn tự nhủ một câu, rồi cũng nhanh chân đi về phòng. Tính ra từ hôm qua đến nay đã để hai người Hoàn chịu đói trong phòng mình rồi, nên về nhanh cứu đói họ một chút. Kỳ thực nhân viên không được mang đồ ăn từ nhà ăn về phòng riêng đâu. Nhưng may mắn lại gặp đội trưởng Trí đi ăn cùng, anh ta nhận thấy sức ăn “của Sơn” lớn đến vậy, nên đã xin cho cậu được mang thêm đồ ăn về phòng. Tuy không rõ anh ta có ý đồ gì khác không, nhưng dù sao trong lòng Sơn cũng thầm cảm ơn anh ta một chút. Về đến phòng, cài khoá cẩn thận, Sơn lúc này mới xách theo bọc đồ ăn tiến vào trong trận pháp.

“Phải để hai người chịu đói rồi, nhưng tôi chỉ có thể lấy được đồ ăn về vào cuối ngày thôi.” – Sơn đưa đồ ăn đến trước mặt hai người Hoàn, hơi áy náy nói – “Hơn nữa ngày mai còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ, không biết có kịp về không. Nếu phải đi qua đêm sợ là hai người còn phải nhịn đói dài hơn.”

“Anh như vậy đã là rất tốt với chúng tôi rồi, chúng tôi cũng sẽ không đòi hỏi thêm. Hơn nữa với thể chất của năng lực giả, nhịn đói hai ngày nhiều lắm là đói, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến thể lực đâu.” – Hoàn lên tiếng.

Lời này đương nhiên là nói thật, nếu không phải vận động liên tục hay sử dụng năng lực tần suất cao thì nhịn đến ba ngày cũng không có vấn đề. Nhưng tốt nhất vẫn là nên ăn uống đầy đủ, như vậy cũng đảm bảo sức khoẻ, cơ thể luôn trong trạng thái tốt nhất.

“Hai người ăn uống rồi nghỉ ngơi đi, nếu có gì cần cứ gọi tôi.”

Sơn dặn họ một câu, rồi rời khỏi trận pháp leo lên giường nằm. Tuy để cho khách nằm đất có hơi bất lịch sự, nhưng nếu đem giường cũng để bên trong trận pháp rất dễ bị nghi ngờ. Bình thường thì không sao, nếu có vụ đột xuất kiểm tra phòng, giường không thấy đâu, vậy chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Một bên khác, Tiểu Hoa lúc này khá bực dọc, không phải vì Sơn không cho nó chỗ đồ ăn kia, nó cũng biết là để cho hai người kia ăn. Dù sao bọn họ chỉ là người thường, dù có năng lực vẫn cần ăn uống để duy trì sự sống, còn Tiểu Hoa nó là tu tiên giả cảnh giới Kim Đan, mấy thứ dinh dưỡng thông thường từ lâu đã không cần, ăn uống chỉ đơn thuần là do thích. Cái làm nó không vui là cả ngày ở ngoài đã phải giả làm vật vô tri, chỉ bất động một chỗ, bây giờ ban đêm vẫn phải như vậy, vì còn có người khác trong phòng. Căn bản là do Sơn không muốn Tiểu Hoa nó lộ ra trước mắt những người khác, nên bây giờ nó mới phải khổ như thế này. Cũng may mà Tiểu Hoa nó cũng nhận mình là một con yêu hoa hiểu chuyện, bực quy về bực, nhưng nó vẫn đang b·ị t·hương chưa khỏi, thực lực chưa khôi phục, nếu lộ diện sẽ dẫn đến tai vạ không đáng có, lúc ấy phiền c·hết đi được. Tuy có chán chường, nhưng ít nhất Tiểu Hoa nó vẫn có thể dùng truyền âm nói chuyện với Sơn được, thành ra từ lúc Sơn lên giường nằm nó đã bắt đầu nói chuyện liên tục rồi.

“Ta nói này đại ca, ngươi định để bọn họ trong phòng đến khi nào nữa, hại ta không được tự do chút nào, cứ phải bất động cả ngày. Ta sắp bị làm cho chán c·hết rồi đây này.” – Tiểu Hoa nói với giọng uỷ khuất, làm Sơn phải nổi da gà một phen.

“Chấp nhận đi, anh cũng không làm gì được, vẫn cần phải ở đây một thời gian nữa. Nếu đưa bọn họ ra ngoài, muốn vào lại đây sẽ hơi lằng nhằng.” – Sơn không muốn đùa, nghiêm túc giải thích lại – “Ngày mai sẽ có việc ra ngoài căn cứ, đến lúc đó cho nhóc đi chơi cũng được.”

Ý nghĩ này là Sơn đột nhiên loé lên, nếu nói mình không tiện hành động, chẳng phải là còn Tiểu Hoa đấy sao. Nó có thể lén lút tách ra tranh thủ chém g·iết xác sống, dị thú lấy tinh hạch rồi mang về cho Sơn. Như vậy Tiểu Hoa vừa có thể vui chơi chạy nhảy, lại có tinh hạch mang về dùng, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao. Lại nói thực lực của Tiểu Hoa dù chưa khôi phục, nhưng dưới năng lực giả cấp S hay nói là dưới xác sống cấp 7 hoàn toàn không có thứ gì làm hại được con nhóc này, để nó tự đi một mình Sơn cũng chẳng phải lo lắng nó bị làm sao.

“Thật sao? Từ khi nào mà đại ca ngươi biết nghĩ tốt cho ta vậy?” – Tiểu Hoa lần này không trực tiếp vui vẻ, mà là nghi ngờ hỏi lại Sơn. Tính ra ở cùng Sơn một thời gian, con nhóc này cũng cẩn thận, bớt ngây thơ hơn trước rồi đấy.

“Tất nhiên là thật, nhưng nhóc có thể thì tiện tay chém g·iết thêm xác sống, dị thú, thu thập thêm tinh hạch. Thứ này tuy không tốt bằng linh thạch các loại, nhưng dù sao vẫn có thể giúp đỡ tu luyện, bày trận, lấy được thêm thì càng tốt.” – Sơn nói ra kế hoạch của mình – “Lúc nào thấy chán hoặc anh ra dấu thì nhóc quay về là được.”

“Hừm, vậy cũng được.” – Tiểu Hoa làm bộ suy tư – “Nhưng đến lúc đó chỗ tinh hạch kia ta tám phần, đại ca ngươi hai phần.”

“Sao lại tám – hai, phải là năm – năm chứ. Anh cũng cần tinh hạch để bố trí trận pháp, đâu phải chỉ là để tu luyện.” – Sơn bất mãn phản bác, trong đầu cũng phải nể cái món công phu sư tử ngoạm này.

“Bảy – ba, không thể nhiều hơn nữa, dù sao cũng là công ta lấy được.” – Tiểu Hoa nghĩ ngợi một chút rồi nhượng bộ.

“Sáu – bốn, nhóc có nhiều linh thuỷ như vậy còn cần tinh hạch nhiều làm gì?” – Sơn vẫn chưa hài lòng.

“Linh thuỷ là linh thuỷ, tinh hạch là tinh hạch, sao có thể gộp chung. Hơn nữa ta cũng khá hứng thú với cái tinh hạch này.”

Giằng co một hồi, cuối cùng cũng đạt được thoả thuận chia tinh hạch, Sơn sẽ được nhận ba phần rưỡi, còn lại là về Tiểu Hoa. Sơn cũng chẳng muốn tranh giành nữa, đến lúc ấy nghĩ cơ hội tự kiếm thêm, không thì trực tiếp “lấy kẹo khỏi tay trẻ em” là được.

“À, nãy ta cảm nhận được lúc chúng ta ăn uống, có thêm một vài tên thực lực không tệ luôn chú ý đến chúng ta đấy, đại ca ngươi tính sao?” – Tiểu Hoa đột nhiên hỏi.

“Tuy không rõ ràng, nhưng anh cũng đại khái cảm thấy có ánh mắt cố tình nhìn về phía chúng ta. Thiết nghĩ không phải nghi ngờ thân phận, mà là chú ý đến chuyện khác, mà không cần nghĩ nhiều cũng đoán được là do lượng đồ ăn mà chúng ta tiêu thụ quá lớn đấy.” – Sơn đáp lại.

“Chỉ là ăn hơi nhiều một chút thôi, vậy mà cũng phải nhìn kỹ đến vậy sao?” – Tiểu Hoa ghét bỏ nói – “Bổn tiểu thư ăn cho bọn chúng là đã tốt lắm rồi.”

Sơn nghe mấy lời này cũng cạn cả lời, lời vô sỉ như vậy cũng có thể nói một cách quang minh lỗi lạc đến thế sao. Kệ lời nói Tiểu Hoa ra sao, Sơn lại có một ý chưa nói cho nó biết, vì nói nó cũng chả hiểu đâu. Đấy là về vụ bị nhìn chặt kia, không phải do ăn quá nhiều, hẳn là do tiêu thụ quá nhiều dị năng lượng bên trong đồ ăn. Lúc đầu Sơn cũng không để ý lắm, nhưng vừa rồi bị theo dõi qua cậu mới chú ý đến. Với cấp độ năng lực mà Sơn thể hiện ra, việc tiêu thụ quá nhiều đồ ăn chứa dị năng lượng nồng độ cao như vậy là quá phi lý, nếu không bị xác sống hoá thì cũng có thể bị nổ tung, đằng nay cậu lại không bị làm sao, muốn người khác không nghi vấn cũng không được. Tất nhiên bọn họ không thể biết được Sơn đã loại bỏ toàn bộ dị năng lượng ra ngoài, có ăn nhiều đồ ăn hơn nữa cũng sẽ không gặp vấn đề gì. Chỉ là lần này có hơi bất cẩn, vì chiều con nhóc Tiểu Hoa ăn nhiều mà bị sinh nghi, xem ra lần sau phải cẩn thận hơn mới được.