“Anh này, anh Thạch liệu có bị…” – Nga thì thầm bên tai Hoàn.
“Suỵt! Không có vấn đề gì đâu, em không cần phải để ý đến nữa.” – Hoàn chen lời vào.
Thì ra vừa rồi để không bị người khác phát hiện ra Tiểu Hoa tồn tại Sơn vẫn luôn dùng truyền âm để nói chuyện. Nhưng khi nãy bàn luận vụ phân chia tinh hạch với Tiểu Hoa, Sơn trong vô thức có mấy lần nhổm lên nhổm xuống, như đang cãi nhau với người khác, nhưng lại không hề mở miệng. Từ góc nhìn của hai người Hoàn và Nga đang ở trong góc phòng thì phải nói là khá kỳ lạ. Nga thấy vậy còn nghĩ Sơn gặp vấn đề gì, chỉ là chưa mở miệng ra thắc mắc xem có phải cậu lên cơn động kinh không thôi. Hoàn thì khác hơn, tuy vẫn thấy Sơn như vậy khá kỳ lạ, nhưng anh cũng không bình luận gì, chỉ nhắc nhở Nga cứ kệ Sơn đi, họ cứ quản việc của mình là được. Dù sao trong suy nghĩ của Hoàn, mấy người tài giỏi thường sẽ có một số điểm kỳ lạ, cổ quái khác với người thường. Cũng may mà hành động “kỳ lạ” này của Sơn cũng không diễn ra lâu, chỉ vài phút rồi cậu lại bất động như đã nằm ngủ rồi vậy.
Sơn cũng không để ý đến hai người kia, sau khi tán gẫu xong với Tiểu Hoa, cậu lại suy nghĩ đến vấn đề tu luyện. Chẳng là từ sau khi đột phá đến cảnh giới Khai Mạch, cùng với tu luyện và chiến đấu một thời gian, Sơn cảm thấy hình như mình lại sắp đột phá rồi. Phải nói là tăng cấp cảnh giới bây giờ của Sơn khá mù mờ, vì đã không còn theo được lối mòn mà sư phụ đã vẽ lại nữa. Nhưng để cho bản thân theo dõi được quá trình tăng trưởng tu vi qua từng cột mốc nhất định, Sơn vẫn tạm thời dùng tầng như lúc còn ở cảnh giới Khí Cảm để phân chia các tiểu cảnh giới. Lấy lúc mới đột phá vì tầng thứ nhất, bây giờ nếu đột phá sẽ bước sang tầng thứ hai, về sau sẽ là các tầng cao hơn, cho đến khi gặp bình cảnh của cảnh giới lớn tiếp theo. Tạm thời là như vậy, sẽ có bao nhiêu tầng thì Sơn chưa biết, nhưng dựa theo như trên thì Sơn đã ở Khai Mạch tầng thứ nhất viên mãn. Nếu như là ở cảnh giới Khí Cảm, vượt qua các tiểu cảnh giới khá dễ dàng, gần như là thuận lý thành chương, chỉ có lúc đột phá lên tầng thứ bảy thì có hơi nâng độ khó lên một chút thôi. Bây giờ ở cảnh giới Khai Mạch, lúc mà Sơn muốn đột phá lên tầng thứ hai thì lại không có thuận lợi như vậy. Cứ lúc dồn hết chân nguyên muốn phá tan bình cảnh thì lại bị kẹt lại, cảm giác khá giống như lúc muốn đột phá lên cảnh giới Khai Mạch, nhưng lại không có cái áp lực độ khó như trước. Như đã nghĩ đến từ trước, tu vi tăng lên cũng cần nhờ vào việc khai mở dựa theo đoạn kinh mạch mới kia mà không chỉ là hấp thu linh khí chuyển hoá thành chân nguyên. Sơn đã thực hiện theo, đoạn kinh mạch mới cũng thực sự đã kéo dài ra thêm một đoạn nữa, và bây giờ cũng đã không thể mở ra thêm nên cậu mới nghĩ đến muốn đột phá, nhưng là vẫn chưa được. Nghĩ ngợi một hồi, Sơn chỉ có thể nghĩ đến một cái khả năng, muốn đột phá lại phải sử dụng cách thức cũ mà cậu may mắn khám phá ra, hay là nói phải kích thích để có thể mở rộng đoạn kinh mạch mới kia ra.
Cảm thấy chỉ có thể dùng cách ấy, Sơn liền nhìn sang Phượng vẫn luôn nằm yên ở góc phòng, chính là nhờ nó mà cậu mới tìm ra cách để đột phá. Bây giờ không nghi ngờ gì, dễ dàng nhất vẫn phải dựa vào Phượng để thử đột phá bình cảnh trước mắt, cách khác nếu có thì Sơn tạm thời chưa tìm ra được. Lại nói đến Phượng, vốn ban đầu khi nó luôn theo chân mình, Sơn còn nghĩ nó sẽ khó dạy bảo, ai ngờ đâu chỉ một thời gian giao tiếp cùng, nó lại nghe lời đến vậy. Dặn nó phải luôn ở trong góc phòng, trừ khi Sơn ra hiệu hoặc nó cảm nhận được tình huống đặc biệt thì mới được động, y như lời nó vẫn luôn nằm ở yên đấy. Dù cho hai người Hoàn ở trong phòng cũng đã không chú ý đến sự hiện diện của Phượng nữa. Phượng nó lẽ chỉ là linh thú còn trong trứng mà đã thông minh, ngoan ngoãn như vậy, Sơn rất hài lòng, đâu có như một con “báo” nào đấy, có trí tuệ không thấp, lại cứ làm cậu phải đau đầu mấy lần. Cảm thấy đêm vẫn còn dài, lại không còn gì làm, Sơn quyết định thử nghiệm một chút. Nhận thấy hai người Hoàn đã ngủ, Sơn nhanh chóng đến gần góc phòng, nhấc Phượng lên rồi quay về giường của mình ngồi xếp bằng xuống.
“Hút đi, hút đến khi tao bảo dừng là được.” – Sơn vừa cố ý truyền chân nguyên qua bàn tay vào Phượng vừa nói thầm với nó.
Phượng như đã hiểu ý của Sơn, lập tức lực hút xuất hiện, nhanh chóng hút đi chân nguyên trong cơ thể Sơn với tốc độ chóng mặt. Không biết là do Phượng đã phát triển hơn so với trước, hay là nó thèm thuồng chân nguyên của Sơn hơn sau khi đột phá cảnh giới lớn mà lần này nó hút nhanh thế, phải nhanh gấp đôi so với trước. Nếu không phải tu vi tăng cao hơn trước, lượng chân nguyên lưu trữ trong đan điền lớn hơn trước nhiều thì chỉ với tốc độ hút này, chẳng được mấy hơi Sơn sẽ bị Phượng nó hút khô. Lại nói, bị Phượng hút đi chân nguyên với tốc độ nhanh như thế này cũng làm cho Sơn có cảm giác mệt mỏi, chóng mặt, y như lúc hiến máu nhân đạo vậy, không đúng, còn mệt hơn cả vậy ấy chứ. Tiểu Hoa lúc này đã rời khỏi vai Sơn, đứng sát ở một bên mép giường quan sát. Tiểu Hoa sợ nếu nó còn ở trên người Sơn, rất có thể sẽ bị liên luỵ theo, bị con linh thú chưa nở kia hút cho thành bông hoa héo.
“Đại ca ngươi có nghĩ quẩn muốn c·hết cũng đừng nên dùng cách này chứ, như vậy sẽ rất đau đớn đó.”
Tiểu Hoa truyền âm, tuy là hiểu sai dụng tâm của Sơn, nhưng ít ra còn có chút lo lắng, làm cho cậu thấy con nhóc này cũng không tệ đến mức vậy, còn biết lo cho mình. Nhưng câu tiếp theo đã trực tiếp làm Sơn đơ ra, bực mình chỉ muốn gõ cho con nhỏ này mấy cái.
“Nếu đại ca ngươi muốn, ta có thể thay nó hút chân nguyên của ngươi. Yên tâm, ta làm rất từ tốn nhẹ nhàng, sẽ không để đại ca ngươi đau đâu. Lại nói hút chân nguyên của đại ca còn giúp ta trị thương được, còn có tác dụng tốt, chứ để cho cái quả trứng thối kia hút, chả được cái tác dụng gì, hay là theo cách nói của con người là đổ sông đổ bể đấy.”
Không biết là vô ý, hay là thật sự hiểu ra lời Tiểu Hoa là đang nói xấu mình, Phượng trong nháy mắt toả ra một chút khí tức. Cỗ khí tức toả ra bất ngờ mà ngắn ngủi này đã kịp bao quanh gian phòng, mạnh mẽ, lại có bản chất hơi giống so với bản thân Phượng vẫn luôn có khi trước mới gặp Sơn. Nếu Tiểu Hoa có cái gọi là sắc mặt như con người, sẽ thấy được mặt nó trắng bệch ra, mặt cắt không còn giọt máu, như mới bị doạ ma hay là bị một con mãnh thú hung hãn đe doạ vậy. Thực tế thì Tiểu Hoa thực sự bị doạ sợ, càng nép mình vào góc giường, lắp bắp nói:
“Ta, ta,… ta xin lỗi, chỉ là đùa một chút thôi mà. Cũng đừng, đừng, đừng… doạ ta như vậy chứ.”
“Được rồi, lần sau đừng nói như vậy nữa. Anh cũng đang làm chính sự, không phải là nghĩ quẩn, nhóc đừng có suy diễn lung tung.” – Sơn lên tiếng nhắc nhở, cũng là để cho Tiểu Hoa bớt sợ đi.
“Còn mày, cũng đừng làm loạn lên nữa, sẽ bị người khác phát hiện đấy.”
Sơn vừa vỗ nhè nhẹ lên Phượng vừa nhắc nhở nó. Nhắc là phải có, tại chỉ trong một thoáng vừa rồi, hai người Hoàn đang ngủ ngon đã bị giật mình tỉnh dậy, còn toát mồ hôi đầm đìa, như mới gặp phải ác mộng vậy. Nhưng Sơn biết là do cỗ khí tức kia của Phượng gây ra chứ chẳng phải ác mộng gì. May mà là thời gian ngắn, nếu để lâu hơn tí nữa, đoán chừng hai người kia phải bị khủng hoảng tinh thần, thậm chí là bị đè đến mức khó thở, khó cử động nổi rồi. Hơn nữa để cỗ khí tức này lan xa hơn, căn cứ chắc chắn sẽ loạn cả lên, quá mức phiền phức. May mà hai người Hoàn quay đi quay lại không thấy có hiện tượng gì, chỉ thấy Sơn như đang ngồi ngủ trên giường nên mới bỏ qua mà ngủ tiếp. Bỏ qua mấy vấn đề trên, xem ra thực lực của Phượng lại tăng lên một mảng nữa rồi, mới mấy ngày không để ý đến thôi mà nó đã thay đổi đến vậy. Sơn rất tò mò, không rõ Phượng nó là loài linh thú gì nữa.