Sơn gần như phải hét lên, cấp tốc nhắc Phượng phải dừng hút chân nguyên của cậu lại. Nghe được giọng Sơn, Phượng ngoan ngoãn thu hồi lại lực hút, nằm bất động trên giường như đang tiêu hoá nguồn năng lượng mới thu được. Sơn lúc này mới khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán đi, càng nghĩ càng thấy hãi. Chỉ mới suy nghĩ vu vơ đi một lúc là chân nguyên gần như đã bị Phượng hút cạn rồi, nếu không kịp thời ngăn lại, không biết hết chân nguyên, cái gì trên người cậu sẽ bị nó hút đi tiếp nữa. Quá trình này quả là một con dao hai lưỡi, có tác dụng với đột phá của mình, nhưng nếu không chú ý có thể sẽ gây tổn hại đến cơ thể. Lần đầu tiên là toàn tâm toàn ý thử nghiệm đột phá nên Sơn rất cẩn thận, chân nguyên vừa chạm mức sắp hết là sẽ dừng lại ngay, bổ sung chân nguyên rồi mới lặp lại, còn lần này cậu lại bị sao nhãng bởi chuyện khác, tí nữa thì không ngừng kịp. Xem ra từ lần sau phải cẩn thận hơn nữa mới được, không thể để tình trạng này diễn ra nữa.
Lại nói tuy Sơn đã cố kiềm lại, nhưng vừa rồi tiếng hét của cậu chẳng những làm cho Tiểu Hoa ở một bên giật mình, mà còn làm cho cặp đôi còn đang ngủ trong góc phòng kia tỉnh dậy. Nhìn hai người kia hoang mang không biết có chuyện gì xảy ra nhìn chằm chằm vào Sơn, chỉ từ ánh mắt cũng đoán ra họ đang muốn nói câu: “Anh làm cái quái gì mà hét toáng lên vậy?” rồi. Tất nhiên đây chỉ là Sơn nghĩ trong đầu, cậu đành bất bất đắc dĩ lên tiếng:
“Xin lỗi! Gặp ác mộng nên có hơi thất thố, hai người không cần để ý, cứ nghỉ ngơi đi.”
“Ra là vậy! Không sao là tốt rồi.”
Hoàn đáp lại một câu, nhưng trong đầu thì đang nghĩ xa ra tận chân trời nào rồi. Anh ta đang không hiểu, một cao thủ như Sơn mà cũng gặp phải ác mộng sao, còn có thứ gì doạ được Sơn đến mức phải hét thảm đến vậy à. Tất nhiên Sơn đã khẳng định không có gì, hai người cũng không hỏi nhiều, lại nhắm mắt muốn ngủ tiếp. Sơn thở dài một hơi, khẳng định hình tượng của mình trong mắt hai người họ lại ngớ ngẩn đi một bậc.
“Đại ca ngươi thực lực mạnh, hét lên cũng thật là oai hùng nha!” – Tiểu Hoa không đúng lúc đùa cợt một câu – “Ta đã nói rồi, nếu để ta hút chân nguyên hộ thì làm gì có chuyện ồn ào thế này.”
“Nhóc cũng đừng thừa dịp chọc ngoáy anh, chỉ là một chút sơ suất mà thôi, sẽ không có lần sau đâu.” – Sơn lườm Tiểu Hoa một mắt – “Lại nói nhóc làm sao mà làm giống như Phượng được.”
“Hứ, chưa thử sao mà biết được.” – Tiểu Hoa bĩu môi.
“Được rồi, để lần sau đi.”
Mặc dù không nghĩ sẽ hiệu quả, nhưng Sơn vẫn quyết định lần sau sẽ thử với Tiểu Hoa xem có kết quả gì không, còn bây giờ cậu phải nhanh chóng khôi phục lượng chân nguyên đã mất đã, sáng còn phải ra ngoài căn cứ làm nhiệm vụ. Không để ý đến Tiểu Hoa ở một bên đang định càu nhàu, Sơn liền nhắm mắt tập trung vận chuyển công pháp.
“Quả nhiên là có tác dụng.” – Sơn vui mừng trong lòng.
Tuy lần này có hơi nguy hiểm, nhưng may mà kết quả đạt được lại đáng giá. Quả nhiên sau khi bị Phượng hút gần cạn chân nguyên, Sơn mới chỉ vận chuyển công pháp một lần là đã cảm thấy đoạn kinh mạch mới kia có biến hoá. Nhưng khác với suy đoán của Sơn ban đầu, đoạn kinh mạch này cũng không phải là kéo dài ra, mà là tại điểm cuối của đoạn, một điểm sáng nho nhỏ dần dần sáng lên, theo linh khí chảy vào cơ thể, điểm sáng bé xíu ấy cũng dần dần lớn lên. Tuy tốc độ điểm sáng lớn lên quá nhỏ bé, bé đến độ khó có thể phát hiện nếu không quan sát thật kỹ, nhưng nó thực sự có lớn lên. Điểm sáng này làm cho Sơn cảm thấy vừa kỳ lạ lại vừa thuận mắt, cậu dám khẳng định mình đột phá chắc chắn phải dựa vào điểm sáng này. Lại tiếp tục tu luyện thêm mấy tiếng nữa, kết hợp với linh thuỷ t·rấn l·ột được, không đúng, là mượn được từ Tiểu Hoa với lý do cần nhanh chóng khôi phục trước khi ra ngoài căn cứ, Sơn đã vừa vặn rót đầy chân nguyên vào trong đan điền. Đứng dậy khẽ vươn vai, cảm nhận lực lượng cùng với điểm sáng mới kia một lần, Sơn tạm rút ra được một kết luận, đấy là điểm sáng này theo sự kích thích đặc biệt và tu luyện sẽ được tạo ra, cần phải làm cho điểm sáng kia sáng đến một mức độ nhất định thì mới có khả năng đột phá. Mặc dù cái vụ kích thích này còn khá mơ hồ, chưa có một hệ thống phương pháp nào chuẩn mực, nhưng ít ra với thành quả một đêm này, Sơn đã tìm ra cho mình một hướng đi rõ ràng hơn.
Lại nói Sơn nghĩ rằng thực lực của cậu sẽ không thể tăng trưởng cho đến khi đột phá đến cảnh giới Khai Mạch tầng thứ hai, nhưng ý nghĩ này đã sai ngay sau khi cậu khôi phục hoàn toàn. Cụ thể có thể nói điểm sáng kia càng sáng, càng to rõ thì thực lực Sơn càng mạnh, không nói mạnh thêm quá nhiều, nhưng chí ít nếu tính thực lực bây giờ có mười phần thì giờ so với trước phải mạnh thêm gần nửa phần. Đừng coi gần nửa phần là ít, thực tế để một người chạm bình cảnh mạnh thêm nửa phần, không biết phải tu luyện thêm bao lâu, phải dùng thêm những thứ hỗ trợ gì mới được. Còn một thứ nữa làm Sơn rất hài lòng, đó chính là dường như có thể tích trữ một chút chân nguyên vào bên trong điểm sáng mới kia, nếu không sai thì có thể từ đấy kích phát làm chiêu thức hay pháp thuật gia tăng sát thương so với ban đầu. Một điểm sáng như vậy không làm tổng thể lượng chân nguyên của Sơn so với trước tăng lên nhiều, nhưng nếu là nhiều điểm sáng hơn nữa thì sao? Nếu về sau đột phá lên cao hơn, có nhiều điểm sáng hơn, chẳng những chân nguyên trong cơ thể nhiều hơn, công kích vào những lúc cần thiết còn có thể phát huy mạnh hơn nhiều. Nói đây có thể coi là một trong những con bài tẩy lúc nguy cấp cũng không ngoa. Phải nói là Sơn càng lúc càng tò mò về cái thể chất đặc biệt của mình rồi. Tiếc là Sơn phải hoàn toàn tự mày mò khám phá, nếu phức tạp hơn có khi còn phải tự đi chỉnh sửa công pháp cho phù hợp với bản thân, vậy không biết đến bao giờ mới khám phá hết được.
“Giá như có sư phụ ở đây cùng mình nghiên cứu giải quyết mấy vấn đề này thì thật tốt!” - Sơn than thở một câu.
Nếu có thiên tài tu luyện như lão Thạch ở cùng thì rõ ràng Sơn tu luyện sẽ còn nhanh hơn thế này nhiều, có mày mò cũng không vất vả như này. Nhưng tóm lại đây chỉ là nếu, lão Thạch cũng không thể ở đây để giúp Sơn được, cho dù có ở đây thì cũng không thể luôn giúp cậu được. Sơn chỉ có thể nhắc nhở bản thân phải luôn cố gắng vững bước tiến lên dù cho không được ai giúp đỡ, chỉ có chính mình mới luôn giúp được mình mà thôi.
“Tôi phải đi đây, hai người bảo trọng, nếu ra ngoài cũng đừng để bị phát hiện.” – Trước khi ra khỏi phòng, Sơn dặn dò hai người Hoàn một câu.
“Được, chúng tôi sẽ cẩn thận.” – Hoàn nghiêm túc gật đầu - “Anh cũng phải cẩn thận đấy.”
Do cảm thấy không yên tâm, Sơn còn đặc biệt để lại cho hai người một trận pháp ẩn thân cỡ nhỏ có thể mang theo được, kích hoạt bằng cách gắn tinh hạch lên. Tuy trận này không duy trì được lâu, nhưng một thời gian ngắn thôi cũng đã rất tốt rồi, chỉ sử dụng nếu thực sự cần thiết. Còn Sơn lúc này đã ra khỏi phòng, cùng Điền cất bước tiến về phía sân tập trung, sắp đến giờ đội khởi hành rồi. Không rõ tại sao, nhưng Sơn khá mong chờ vào chuyến đi lần này đấy.