Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 153: Trẻ con dễ lừa



Chương 152: Trẻ con dễ lừa

“Cũng kha khá rồi đấy.” – Tiểu Hoa dõng dạc trả lời.

“Kha khá là bao nhiêu?” – Sơn nhíu mày hỏi tiếp.

“Nhiều vậy ai rảnh đâu mà đếm.” – Tiểu Hoa viện một lý do, nhưng nhìn cái ánh mắt đảo lia lịa kia ai mà tin cho được.

“Hay là nhóc chưa biết cách đếm?” – Sơn mỉa mai một câu hòng ép con nhóc này phải nói ra.

“Ai bảo đại ca ngươi ta không biết đếm? Nhìn đây này, hai viên đạt Luyện Khí trung kỳ, năm viên đạt Luyện Khí sơ kỳ.” – Tiểu Hoa khó chịu lôi ngay tinh hạch ra chứng minh.

“A, chỉ có vậy?”

Cách gọi cấp độ của Tiểu Hoa khác với người từ tinh cầu này, là lấy dựa trên cấp độ thực lực theo cảnh giới tu tiên. Cụ thể dưới cấp 3 là tương đương Luyện Khí thời kỳ đầu, hay còn gọi là sơ kỳ. Cấp 3 và 4 là tương đương Luyện Khí thời kỳ giữa, hay còn gọi là trung kỳ. Vậy cứ thế suy ra cấp 5 sẽ tương đương Luyện Khí hậu kỳ, còn cấp 6 có chút tăng vọt về sức mạnh, Sơn suy đoán chắc là bọn này sẽ có thực lực tương đương với tu sĩ Luyện Khí viên mãn hoặc mạnh hơn nữa là ngang với mới đột phá Trúc Cơ. Nói như vậy suốt quãng thời gian vừa rồi, mình thì còng lưng ra đào tinh hạch, còn con hàng này mới kiếm được năm viên tinh hạch chưa đến cấp 3, hai viên tinh hạch cấp 3 hoặc 4. Nói đùa chứ trong khu công nghiệp đổ nát này thật không dám nói xác sống cấp 5 đầy đường nhưng cũng không ít, cấp 3, 4 thì nhiều thôi rồi, vậy mà còn không kiếm được bao nhiêu. Vậy chỉ có thể khẳng định là con nhóc Tiểu Hoa này chỉ mải chơi, chẳng làm được bao nhiêu việc, gặp được con cấp 5 vừa nãy còn bày trò phá bĩnh, nên lượng thu về mới ít đến đáng thương như vậy.

“Người ta còn chưa trị thương xong, có chút mệt, nên như vậy là nhiều rồi. Đại ca ngươi chê ít thì tự kiếm lấy đi.” – Tiểu Hoa xụ mặt lại, làm như đáng thương lắm.



“Anh vẫn đang kiếm thêm đây, chẳng qua là không tiện như nhóc thôi, anh còn có việc quan trọng cần làm nữa.” – Sơn cũng chẳng muốn đôi co nữa, mà là nhẹ nhàng nói – “Được rồi, anh cũng không bắt nhóc phải cật lực kiếm tinh hạch, bảo nhóc kiếm thêm không phải là muốn nhóc chữa thương nhanh hơn sao.”

“Là thế nào, ta không hiểu?” – Tiểu Hoa tự nhiên cảm thấy mình bị ngu đi luôn, không hiểu sao việc mình chăm hay lười thu tinh hạch lại bị bẻ sang chuyện này được.

“Tinh hạch này là đồ tốt, có thể dùng để bày trận, còn có thể dùng cho chúng ta tu luyện, nhóc cũng rõ rồi.” – Sơn nhẹ giọng nói.

“Đúng là vậy, nhưng cái đó thì liên quan gì đến việc chữa thương của ta?” – Thấy Sơn cứ mập mờ không nói luôn, Tiểu Hoa không nhịn được mà phải hỏi cho rõ lý do.

“Liên quan chứ! Nhóc chả bảo ở gần anh có thể giúp thương thế của nhóc tốt nhanh hơn sao. Anh đoán rằng nếu tu vi của anh tăng lên, có nhiều khả năng sẽ giúp thương thế của nhóc còn khỏi nhanh hơn nữa cũng chưa biết chừng.” – Sơn làm bộ nghiêm túc giải thích – “Nếu nhóc kiếm thêm nhiều tinh hạch, giúp anh tu luyện nhanh hơn, tu vi tăng cao, v·ết t·hương của nhóc khỏi nhanh, như vậy không phải là cả hai cùng có lợi à?”

“Cái này có khả năng nha!” – Tiểu Hoa ngẫm nghĩ một lúc, sau thấy có vẻ đúng, liền gật gù liên tục – “Được, vậy ta sẽ đi kiếm thêm tinh hạch, đại ca ngươi cứ chờ đấy.”

“Thế anh đi trước, nhớ khi nào anh ra hiệu thì về.”

Sơn cười tươi dặn dò Tiểu Hoa, cậu cảm thấy mình hôm nay thật thông minh, lại một lần nữa thành công lừa được con nhóc này. Tất nhiên cái ý tưởng kia cũng không phải là bịa đặt hoàn toàn, chỉ là Sơn chưa kiểm chứng được thôi. Đợi khi nào tu vi Sơn tăng thêm sẽ thử xem hiệu quả có giống như đã đoán không. Bây giờ cứ phải dụ cho con ham ăn lười làm này giúp mình làm chút việc đã chứ. Sơn mới quay người đi được mấy bước thì Tiểu Hoa đằng sau lại truyền âm qua:



“Nếu ta mất công nhặt tinh hạch về mà hiệu quả không như đại ca ngươi nói thì ta sẽ cắn ngươi.”

“Tất nhiên sẽ có hiệu quả rồi, nhóc thấy anh đã lừa nhóc lần nào chưa?” – Sơn cố che giấu ngượng ngùng, cười nói.

“Hứ, có hay không chỉ có đại ca ngươi mới biết được.” – Tiểu Hoa để lại một câu, rồi cũng phóng đi mất.

Sơn gạt đi mồ hôi trên trán, cảm thấy lần này lừa gạt có chút khó. Con nhóc này cũng không cần phải hung dữ thế chứ, hở ra là muốn cắn người, là yêu hoa hay là yêu chó vậy. Sơn gạt đi mấy vấn đề này, cậu thấy mình dây dưa đã đủ lâu rồi, phải tranh thủ khám phá một chút bên trong này rồi quay lại trước khi bị nghi ngờ.

“C·hết tiệt! Sao nó lại đuổi dai như thế này?” – Trí gào lên giận dữ.

Không chỉ Trí, mà toàn bộ thành viên đội lính đều đang hoảng sợ tột độ, chạy bán sống bán c·hết về phía trước nhằm bảo toàn mạng sống. Bọn họ cảm giác chỉ cần chậm chân một chút thôi là sẽ bị giẫm thành cái mẹt. Mấy người trong số họ thể lực gần như đã không theo kịp, chắc là cũng sắp không chạy được nữa rồi. Đáng lẽ ra bọn họ phải tách ra mà chạy, như vậy sẽ đỡ việc cả đội toàn diệt, nhưng không hiểu tại sao chạy một lúc cuối cùng cả đội lại chạy về cùng một hướng, cái này cũng quá mức vô lý, như bị ma xui quỷ khiến vậy.

“Ô! Hình như con cấp 5 dừng lại rồi!” – Một người lính quay lại nhìn, tình cờ thấy con xác sống cấp 5 đột nhiên dừng lại, đứng im tại chỗ.

“Đúng là vậy thật!” – Một người khác cũng quay lại nhìn.



Nghe thấy mấy lời này, mấy người khác cảm thấy như được ân xá, đều dừng chạy quay lại quan sát. Quả nhiên bọn họ nhìn thấy con cấp 5 to con kia đã dừng lại, còn quay trái ngó phải như đang tìm kiếm cái gì. Mấy người còn chưa kịp đoán được con cấp 5 đang làm gì thì nó đột nhiên quay ngoắt lại, nhanh chóng bước đi về hướng sâu trong khu công nghiệp. Mấy người Trí bị hành động này làm cho giật mình, tưởng con cấp 5 định đuổi theo họ tiếp, họ lại định chạy tiếp, nhưng cuối cùng thấy con cấp 5 đi về hướng khác, họ mới thở phào ngồi gục xuống đất nghỉ chân.

“Cuối cùng nó cũng bỏ đi, hại tao mệt c·hết rồi.” – Trí vừa thở vừa than.

“Sao nó đang nổi điên lên đuổi theo chúng ta đột nhiên lại dừng lại nhỉ?” – Đội phó mới thoát khỏi lo lắng sau hoạn nạn, lúc này mới chú ý đến vấn đề này.

“Quản chuyện này làm gì? Nghĩ đến vấn đề trước mắt đi.” – Trí gạt đi lời đội phó, bực mình cằn nhằn – “Lần này không những chậm trễ nhiệm vụ, làm mất chuột bạch mới, lại còn bị phá mất hai xe tải chứa máy móc, dù không phải do chúng ta chủ động gây ra nhưng chắc chắn vẫn sẽ bị phạt nặng.”

“Lần này đúng là mất cả chì lẫn chài, đáng nhẽ trước khi đi làm nhiệm vụ phải xem ngày trước.” – Một người lính ngán ngẩm nói – “Lần này chắc chắn sẽ bị phạt lao động, cắt lương rồi.”

“Xem cái đầu mày ấy, ngày xấu thì mày không phải đi làm nhiệm vụ chắc?” – Một người lính khác ngứa mồm phản bác.

“Thôi chúng mày im hết mồm lại đi!” – Trí gào lên, mắt trợn lên dữ tợn – “Nghỉ thêm một tí nữa rồi quay lại xe xem có gì còn nguyên không, rồi đợi đội tiếp viện.”

“May quá, con xác sống đi mất rồi.”

Điền sau một lúc bám theo con cấp 5 thì cũng nhận thấy nó không còn chạy điên loạn nữa, sau cùng thì đi mất, cậu ta cũng theo đấy mà thả xuống tâm trạng lo lắng. Điền không định dừng lại nghỉ mà là chờ cho con cấp 5 đi xa một chút, rồi cũng thuận theo hướng cũ mà trở về, cậu muốn xem mấy đàn anh ra sao rồi, có ai bị làm sao không. Điền đoán chắc là Sơn cũng đang trên đường về, hoặc là sắp về đến nơi tụ họp rồi, cậu cũng không đi tìm nữa.

“Nơi này có mấy thứ thú vị đấy, thảo nào bọn họ lại ưu tiên đến đây dù biết bên trong rất nguy hiểm.” – Sơn thầm đánh giá.