Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 152: Chơi đủ



Chương 151: Chơi đủ

“Thấy rồi!”

Sau một lúc quan sát cuối cùng Sơn cũng đã nhìn thấy được thân ảnh Tiểu Hoa một lần nữa. Nó vốn đã ở xa rồi, giờ lại còn dùng hình dáng bé tí kia nữa, nếu không phải Sơn dùng chân nguyên tăng cường thị giác rồi quan sát cẩn thận thì đã không tìm thấy rồi. Tiểu Hoa lúc này đã ở một vị trí khác lúc trước, ở sát phía ngoài rìa khu công nghiệp hơn, hình như vẫn đang làm trò gì đấy ảnh hưởng đến con xác sống cấp 5 đang ở không xa đằng kia.

“Thấy? Anh thấy được gì rồi?” – Điền hiếu kì hỏi.

“À, cậu nhìn thấy con xác sống khổng lồ kia chưa?” – Sơn giật mình, biết mình lỡ mồm, bèn nói sang chuyện khác.

“Vâng, em thấy rồi, nó to thế kia cơ mà, có ở xa hơn nữa em vẫn thấy được.” – Điền không hiểu rõ trả lời – “Nhưng nó cũng không đuổi theo chúng ta nữa cơ mà, anh quan sát nó làm gì?”

“Ngốc! Không có chuyện gì thì tôi quan sát nó làm gì.” – Sơn lắc đầu, nhắc nhở Điền một câu – “Cậu không thấy là con xác sống này đang tiến về hướng đội mình để xe lúc mới đến đấy à?”

“Đúng rồi.” – Điền gật gù hiểu ra, rồi rối rít kinh hô – “Thôi c·hết! Sao nó lại tiến về hướng ấy, nó định phá huỷ hết xe cộ, máy móc của chúng ta à? Nhỡ các đàn anh cũng chạy về hướng đó thì sao? Họ sẽ gặp nguy mất.”

“Nhiều khả năng là vậy!” – Sơn khẳng định.

“Vậy chúng ta mau đến đó nhắc nhở các đàn anh đi, không thì muộn mất!” – Điền càng thêm lo lắng, chỉ muốn kéo Sơn chạy nhanh về hướng đấy.

“Cậu bình tĩnh lại đã.” – Sơn giữ Điền lại, cẩn thận phân tích – “Cậu nghĩ chúng ta có chạy nhanh bằng con xác sống kia không? Nhỡ chúng ta đến đấy rồi lại thành n·ạn n·hân của nó thì sao, cậu đã suy nghĩ đến chưa?”



“Em biết, nhưng chẳng lẽ chúng ta lại chỉ đứng yên không làm gì, bỏ mặc đồng đội g·ặp n·ạn mà không giúp được gì sao? Dù cho không có tác dụng, chúng ta cũng nên thử một lần chứ?” – Điền nóng vội không thôi, giọng nói cũng lớn hơn một phần.

“Tôi nói mà cậu không nghĩ chút nào à, bây giờ mà cứ thế xông lên chẳng phải là chịu c·hết mà chẳng làm được gì sao?” – Sơn vẫn bình tĩnh phân tích – “Ở bên đấy có đội trưởng Trí mà, chắc chắn họ sẽ kịp thời phát hiện rồi trốn đi được thôi.”

“Với lại tôi cũng không bảo chúng ta sẽ không làm gì.” – Sơn nói tiếp – “Mà phải có kế hoạch cẩn thận trước khi hành động.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” – Điền đã bình tĩnh hơn một chút.

“Bây giờ nhé, cậu cứ theo hướng đấy bám theo con xác sống xem nó thực sự định đi hướng nào, nhớ phải giữ khoảng cách an toàn, nếu thấy có gì không đúng thì bắn pháo hiệu rồi chạy đi. Còn tôi chạy nhanh hơn, tôi sẽ vòng sang hướng khác, chạy về phía đoàn xe xem có kịp không.” – Sơn đề ra kế hoạch.

“Được, vậy em đi làm ngay đây! Anh nhớ cẩn thận.” – Điền thấy cách này có vẻ hợp lý, liền không nghĩ ngợi thêm mà chạy đi ngay.

“Cậu cũng cẩn thận đấy!” – Sơn nói vọng ra, rồi cũng xoay lưng chạy đi luôn.

“Xe cộ không bị làm sao chứ?” – Trí hỏi.

“Không bị sao đâu đại ca.” – Đội phó khẳng định.

“Tốt! Vậy chia nhau ra canh chừng, chờ đội tiếp viện đến sẽ hành động tiếp.” – Trí hô to.

“Vậy có nên tìm hai đứa mới kia không hả đại ca?” – Một người lính khác hỏi.



“Khỏi đi, chắc gì bọn nó còn sống được mà tìm. Bây giờ quay lại khác nào đi tìm c·ái c·hết.” – Trí lắc đầu – “Bọn mày cứ ngoan ngoãn ở yên đây đi, đừng làm mấy việc vô ích.”

“Rõ!”

Mấy người lính theo lệnh đội trưởng Trí nhanh chóng chọn vị trí để phòng thủ. Gặp tình huống oái oăm thế này bọn họ cũng chỉ có thể bỏ ngang nhiệm vụ, chờ đội tiếp viện đến rồi muốn làm gì tiếp thì làm. Nhưng còn chưa được bao lâu, mặt đất lại bắt đầu rung động, một loạt các tiếng ầm ầm từ phía xa vọng lại, càng lúc âm thanh này càng to hơn. Ai cũng có thể mường tượng ra đây giống như là một thứ quái vật khổng lồ đang diễu hành trên mặt đất. Mấy người lính cũng bị động tĩnh này doạ cho hoảng hốt hết cả lên. Mấy người không hẹn mà cùng xoay đầu nhìn về hướng gây ra loạt động tĩnh này. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn ai nấy đều bị doạ cho hết cả hồn. Từ xa một bóng dáng khổng lồ dị dạng đang nhanh chóng tiến về phía họ, dần dần lộ ra diện mạo.

“Đại, đại, đại, đại ca! Đây có phải là…?” – Một người lính suýt thì ngã nhào xuống đất, thân thể run rẩy, miệng không tự chủ được hét to.

“Mẹ nó! Tao đã cắt đuôi nó rồi cơ mà, sao nó vẫn đuổi được đến đây vậy?” – Trí nhìn có vẻ bình tĩnh nhất, nhưng vẫn không giấu nổi sự sợ hãi.

“Vậy, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” – Phó đội trưởng rối rít hỏi.

“Còn làm sao nữa, mau chạy đi, chạy mà giữ lấy mạng.”

Trí cũng chẳng muốn nói nhiều, mới qua mấy hơi con cấp 5 đã đuổi sát lắm rồi, còn giữ mặt mũi cái gì nữa, quay đầu vắt chân lên cổ mà chạy thôi. Lúc nãy cầm chân con cấp 5 này Trí đã bị hao tổn lực lượng kha khá rồi, lại còn b·ị t·hương nữa chứ, bảo gã giao đấu với nó lần nữa, gã chắc chắn là lần này mình phải c·hết. Đã vậy thì chỉ còn nước chạy thôi, bảo toàn mạng sống là trên hết. Còn cái đám cấp dưới kia, vậy phải tự cầu phúc đi, Trí không lo nổi nữa, tự cứu mình còn không xong, hơi đâu mà đi lo người khác. Mấy người thấy đại ca mình đã chạy trước rồi, còn hơi đâu mà quan tâm gì nữa, cũng xoay người mỗi người chọn bừa một hướng mà chạy. Xe cộ, thiết bị, thậm chí là đồng đội cũng mặc, đứa nào xui thì đứa ấy chịu. Cả đội ngũ gồm toàn năng lực giả cấp bậc không tệ cứ thế tan tác, mỗi người một ngả, mạng ai nấy chạy, mạng ai nấy giữ.

“Ha ha! Một lũ nhát cáy, có thế mà đã chạy tán loạn rồi à.”



Ở trên nóc một toà nhà cao tầng đã đổ mất một nửa, Tiểu Hoa đang cười nhạo mấy người dưới kia, nhìn tâm trạng có lẽ là chơi đùa vui lắm. Quả thực trong này chẳng có gì đang sợ, Tiểu Hoa nó đi thu thập tinh hạch một lúc thấy nhàm chán quá, lại thấy mấy con người kia đang cẩn thận tiến vào sâu khu nhà, còn thấy người đại ca kia đang ngồi xổm nhặt tinh hạch. Tiểu Hoa nổi lên hứng thú đùa nghịch, cũng coi như trả đũa vì mới bị Sơn cưỡng ép lấy đi một ít linh thuỷ, nó liền tìm thấy một con xác sống khá mạnh đang ngủ say, giở trò chọc cho nó tức điên lên, từ đấy mà có cảnh tượng kia xuất hiện. Còn nói tiếp theo làm sao mà con xác sống vẫn đi tìm đám người kia gây chuyện, tất nhiên vẫn là do Tiểu Hoa nó “động lá” rồi. Chỉ là chút thuật pháp nhỏ, làm cho con xác sống tưởng là lũ ruồi bọ kia trêu chọc nó mà thôi.

“Cốp!!”

Một tiếng gõ chói tai vang lên mà chắc hẳn ở bên kia khu công nghiệp chắc cũng nghe to rõ. Sơn sau khi tách khỏi Điền đã trực tiếp chạy đến chỗ nhìn thấy Tiểu Hoa, nghe thấy nó cười đùa rất vui, liền không nhịn được mà gõ cho một cái.

“Ai ui! Là đứa nào dám đánh lén bổn cô nương? Đừng để ta bắt được, ta sẽ đánh cho hắn đến mẹ hắn cũng…” – Tiểu Hoa tức giận mắng, chưa hết câu đã nghẹn lại không nói tiếp nữa – “Hì hì! Là đại ca đó hả?”

“Chơi rất vui đi?” – Sơn ôn hoà hỏi.

“Cũng… cũng tạm được thôi.” – Tiểu Hoa ấp úng trả lời – “Đại ca đến lúc nào cũng không báo trước, làm ta cứ tưởng người nào muốn hãm hại ta chứ.”

“Cốp!!” – Lại là một cú cốc đầu nữa.

“Anh không đến chắc nhóc cũng định phá tanh bành cái khu này lên đúng không?” – Sơn đổi giọng mắng.

“Này, nói thì nói, mắng thì mắng, sao đại ca ngươi lại động tay chân như vậy chứ?” – Tiểu Hoa ôm đầu làu bàu, thấy ánh mắt Sơn liền thành thật trả lời – “Người ta chỉ là chán nên bày trò tí thôi, đại ca ngươi cũng có làm sao đâu.”

“Nhóc còn muốn anh phải bị sao nữa thì mới được à?” – Sơn lườm nguýt một cái.

“Đâu có, chủ yếu là muốn doạ đám người kia, chẳng may lại có đại ca ở đấy thôi mà.” – Tiểu Hoa giả ngây thơ không biết.

“Thôi, anh cũng chẳng muốn tranh cãi với nhóc nữa, mau thu lại pháp thuật đi, đừng gây rối nữa. Nhóc làm loạn hết cả kế hoạch của anh rồi.”

Sơn cũng chẳng có hứng nói nhiều, liền hạ giọng khuyên bảo, đồng thời nhìn về phía xa xa chỗ con cấp 5 đi qua. Tiểu Hoa nghe vậy cũng không xoắn xuýt gì nữa, chỉ là hơi không tình nguyện giải trừ thuật pháp. Ngay lập tức con cấp 5 như mới tỉnh lại sau cơn say, dừng chân lại, ngó ngang ngó dọc rồi quay người lại bước tiếp, chắc là muốn quay trở về địa bàn của nó.

“Nãy giờ đã kiếm được nhiều tinh hạch chưa?” – Sơn thấy mọi chuyện bình thường trở lại liền quay sang hỏi Tiểu Hoa.