“A! Xác sống sao?” – Điền ngạc nhiên nửa ngày không kịp phản ứng.
“Là xác sống đấy, mau chạy thôi.”
Sơn tuy có thể dễ dàng xử con xác sống cấp 5 đang chạy đến, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc lộ diện nên quyết định cứ chạy trước đã. Thấy Điền chậm chạp chưa kịp phản ứng lại tình huống, Sơn cũng không nói nhiều, trực tiếp kéo tay Điền chạy theo mình. Tuy nói là phiền phức nhưng đây có khi cũng là một cái cơ hội tốt, Sơn định sẽ tách ra không chạy theo mấy người kia, mà là tự mình đi khám phá chỗ này. À mà còn phải bất đắc dĩ mang theo cậu em Điền này nữa, nhưng không sao, cẩn thận chút là được. Đã nghĩ đến như vậy, Sơn mặc kệ Điền có để ý hay không, chuyển hướng chệch đi so với mấy người lính phía trước rồi tăng tốc chạy đi mất.
“A, sao đã không thấy đâu rồi?” – Một người lính kinh ngạc hô lên.
“Thấy cái gì?” – Một người khác vừa chạy nhanh vừa tranh thủ hỏi.
“Là hai thằng người mới, rõ ràng vừa thấy chúng nó chạy đằng sau, mới quay đi quay lại không bao lâu đã biến mất rồi.” – Người này ngờ vực trả lời.
“Chắc là không đuổi kịp chúng ta nên bị lạc mất rồi.” – Một người lính khác chen miệng vào – “Kệ chúng nó đi, bây giờ chúng ta tự lo cho mình còn không xong, lo sao nổi mấy con chuột bạch ấy.”
“Phải đấy, tao nghĩ anh Trí sẽ không chặn lại được bao lâu đâu, phải tranh thủ mà chạy nhanh, hơi sức đâu mà lo cho bọn nó.” – Một người khác lo lắng nói.
“Ừ, tao cũng chỉ hơi tiếc một chút thôi, dạo này dẫn dụ được ít người quá, nếu mà bọn này bị đ·ánh c·hết sớm thì không biết bao giờ mới có thêm đối tượng khác đây.” – Người ban đầu hơi thở dài.
“Được rồi, tập trung mà chạy đi, bọn kia chậm thì làm mồi nhử cho anh em mình cũng tốt mà, nếu…” – Người kia đang nói thì chợt chuyển ánh mắt, liền vội vàng nói – “A, là anh Trí.”
Vừa dứt lời thì một bóng người từ trên cao vọt xuống chỗ mấy người lính đang chạy, thì ra chính là đội trưởng Trí nãy giờ chưa thấy đâu. Thực ra việc Trí phải vừa đánh vừa chạy với con xác sống cấp 5 là hơi quá sức với gã ta, gã cũng chẳng muốn làm đâu, nhưng ai bảo gã lại là đội trưởng, phải đảm bảo cho cái lũ yếu nhược còn lại an toàn chứ. Bọn người mới thì cũng thôi, còn đám cấp dưới này vừa là lực lượng trung kiên của căn cứ vừa là chuột bạch dự phòng, không thể bỏ được. Chật vật một lúc cuối cùng Trí cũng đã thành công cầm chân con xác sống cấp 5 đồng thời tự thoát thân ra được rồi tập hợp lại với đám cấp dưới này. Chỉ là khi anh ta ngó đi nhìn lại vẫn không thấy Sơn cùng Điền đâu, chẳng đoán cũng biết là lũ này chỉ mải chạy giữ lấy mạng, không mang theo mấy đứa mới, vậy phải chín phần là mấy đứa mới kia toi mạng rồi, không cứu nổi, có muốn cũng không dám quay lại cứu ấy chứ.
Nhưng nghĩ đến cũng bực mình, đang thuận lợi làm việc theo kế hoạch, tự nhiên một con xác sống cấp 5 không biết từ đâu chui ra đột kích cản trở kế hoạch. Con cấp 5 này như kiểu phát rồ lên vậy, vừa xuất hiện là lao vào mấy người t·ấn c·ông như điên, nếu không phải thằng Trí này thực lực không tầm thường, kịp thời ra tay cản nó lại thì toàn đội đã bị con cấp 5 cho một đập c·hết bẹp dí cả rồi. Lại nói về con cấp 5, con này vừa có thân hình to lớn hơn mấy con cùng cấp thông thường, lực công kích cùng tốc độ di chuyển lại không hề tầm thường, không cẩn thận đối đãi thì chính là Trí hắn cũng phải ngỏm tại đây rồi. Càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay ra đường quá là đen, vừa bị trễ nhiệm vụ vừa b·ị t·hương do chặn đòn con cấp 5.
“Đại ca, anh trở lại rồi, không sao chứ?” – Người lính mới nãy phát hiện ra Trí trở lại liền làm bộ lo lắng hỏi.
“Mẹ nó, là một con cấp 5, cấp 5 đấy! Sao có thể không sao chứ.” – Trí bây giờ không có người ngoài trước mặt, liền lộ ra cách nói chuyện khác xa so với khi trước, đâu còn là một người đội trưởng chuẩn mực nữa – “Nếu không phải tao mạng lớn thì giờ đã không gặp được chúng mày rồi.”
“Vâng, đại ca vất vả rồi.” – Người này bị mắng có chút khó chịu, nhưng chỉ có thể nhịn mà cười lấy lòng – “Nhờ anh mạnh mẽ mới cứu được chúng em ra.”
“Thôi, không nói đến nữa. Hai đứa mới đâu rồi, không chạy cùng bọn mày à?” – Trí biết trước đáp án rồi nhưng vẫn cố ý hỏi lại.
“Nãy hai đứa nó có chạy theo sau bọn em, nhưng chắc là không theo kịp nên bị lạc rồi.” – Người lính kia ngoài mặt thì thành thật trả lời, nhưng trong lòng thì đang rống giận liên hồi – “Mẹ nó, cái chức đội phó này thật không dễ làm, có chuyện gì thì phải đứng ra báo cáo, gặp lỗi gì là thằng Trí này lại lôi tao ra chửi mắng. Đợi tao lên làm đội trưởng thì chúng mày biết tay tao.”
“Chậc! Mất công tao làm bộ cho chúng nó nhìn, chúng mày lại để hai đứa nó lạc mất.” – Trí tặc lưỡi lắc đầu – “Lần này gặp phải chuyện ngoài dự kiến, bên trên sẽ không trách phạt xuống. Nhưng lần sau mà còn bất cẩn như vậy thì chúng mày tự đến gặp cấp trên mà chịu phạt.”
“Vâng, là lỗi của bọn em, lần sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu.” – Người đội phó lại đứng ra nhận lỗi.
“Được rồi, giờ phải nhanh chóng chạy đến khu vực an toàn, chờ cho đội tiếp viện đến thì mới thực hiện kế hoạch tiếp được.” – Trí đưa ra kế hoạch tạm thời – “Mấy đứa mày đến chỗ để xe thì nhanh chóng lái khỏi đây, tránh hỏng hóc thiết bị, còn mấy đứa mày thì đi quan sát xung quanh, nếu có nguy hiểm thì báo lại kịp thời.”
“Rõ, đại ca!” – Mấy người đồng loạt lên tiếng.
Ở một bên khác, Sơn đã kéo Điền đến một hướng khác địa điểm để xe lại, hiện hai người đang đứng nghỉ ở cạnh một toà nhà đổ nát phía rìa khu công nghiệp. Khi nãy lúc mới chạy, Điền theo Sơn nói cũng kịp nhìn thấy bóng dáng khổng lồ của con xác sống cấp 5 đang đuổi theo sau mấy người, lập tức vắt chân lên cổ mà chạy. Mà cậu em này chạy cũng thật nhanh, chỉ một chút đã chạy vượt lên cả Sơn, may mà đến gần đây Sơn kịp giữ lại, không thì cậu ta định chạy đến tận căn cứ cũng không chừng. Cậu em Điền này tinh thần rất tốt, nhưng nhìn thấy xác sống quá mạnh mẽ thì vẫn bị doạ cho sợ hãi đến như vậy, sau này nên rèn luyện thêm, cả về tâm trí lẫn năng lực. Lại nói hai người Sơn không chạy nữa mà dừng lại nghỉ không phải là vì không còn sức hay là không sợ con cấp 5 (kỳ thực là Sơn không sợ thật) mà là vì nhận thấy con cấp 5 cũng không định đuổi theo hai người, nên mới quyết định dừng lại nghỉ lấy sức và quan sát tình hình tiếp theo.
“Anh nói xem sao con xác sống khổng lồ kia không đuổi theo hai ta nữa vậy?” – Điền nghỉ một lúc đã tạm đỡ mệt, mới nghĩ quay ra hỏi thăm Sơn.
“Còn phải hỏi sao, khẳng định là nhè mấy người còn lại đuổi theo rồi.” – Sơn ngồi một bên trả lời Điền, nhưng ánh mắt cậu lại đang nhìn về phía xa xôi hơn, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Sao nó lại chỉ đuổi theo họ mà không đuổi theo chúng ta?” – Điền không hiểu hỏi, cậu không lý giải được tại sao hai người mình chạy chậm hơn lại không bị đuổi theo.
“Chắc là do chúng ta quá nhỏ yếu đi, xác sống cũng chê không thèm đuổi theo.” – Sơn viện bừa một cái cớ.
“Có lẽ là vậy rồi.” – Điền mặt hơi ngờ nghệch khẽ gật đầu, nhìn là biết chỗ hiểu chỗ không rồi.
Sơn cũng lười giải thích thêm, mà căn bản cũng không tiện giải thích. Chắc chắn là Sơn phải ra tay rồi, không thì làm sao đạt được hiệu quả này. Đơn giản một chút là làm cho con cấp 5 không phát hiện là sự hiện diện của hai người mà thôi. Lại nói nếu con cấp 5 vẫn còn đuổi theo mấy người phía đội trưởng Trí kia, chắc chắn là do con nhóc Tiểu Hoa kia vẫn đang giở trò ra rồi. Còn về lý do tại sao, có thể là nó chưa chơi chán, hoặc có thể đơn giản là nó không thích mấy người kia thôi, cái này chỉ có nó mới biết đáp án. Sơn nãy giờ vẫn đang quan sát động tĩnh bên kia, đồng thời cũng tìm kiếm thân ảnh Tiểu Hoa. Con hàng này đúng là đại sự không có, sinh sự thì có thừa, chưa biết đã kiếm được bao nhiêu tinh hạch mà đã kịp bày trò ra chơi, bày gì không bày lại còn bày đến trên đầu Sơn, nghĩ đã thấy ngứa răng rồi.