“Đứng dậy hết đi, chuẩn bị cùng đội tiếp viện làm nhiệm vụ.” – Trí đến trước mặt đội mình hô lớn.
Mấy người lính nhìn mặt có vẻ không tình nguyện lắm nhưng tất cả đều lập tức đứng lên, xếp hàng nghiêm chỉnh, Sơn và Điền đương nhiên cũng nhanh chóng vào hàng đứng. Nói là đi làm cùng với đội tiếp viện, nhưng chắc chỉ làm mấy nhiệm vụ canh gác, nhặt tinh hạch hay bốc vác là cùng, dù sao thực lực đội này cũng là bét hạng trong số các đội ở đây rồi. Không ngoài dự đoán của Sơn, đội trưởng Trí đã phân công:
“Mọi người theo tôi dẫn đường cho đội tiếp tế vào phía trong, chúng ta sẽ canh gác ở ngoài, khi nào có lệnh sẽ đi vận chuyển máy móc ra xe.”
Sơn hơi ngạc nhiên là lần này hai người không phải đi đào tinh hạch nữa mà là được dẫn đi cùng những người khác. Chắc là việc vận chuyển không chỉ ở trong cái nhà máy Sơn mới thăm dò kia, mà còn có ở chỗ khác nữa, cần nhiều người đến làm. Vẫn theo đường cũ đi sâu vào trong khu công nghiệp, mặc dù trên đường gặp phải khá nhiều đàn xác sống t·ấn c·ông, nhưng phải nói đội mạnh làm việc vẫn thật là hiệu quả, chẳng mất bao nhiêu thời gian bọn họ đã dẹp sạch đường đi rồi. So ra thì đội do đội trưởng Trí này dẫn dắt chỉ như mấy tay đầu đường xó chợ, còn đội do anh Hưng kia dẫn dắt như bảo tiêu được huấn luyện chuyên nghiệp vậy. Cứ tiến sâu vào trong, cuối cùng đã tiếp cận được nhà máy cũ do Sơn từng khám phá kia thì toàn quân được lệnh dừng lại.
“Dừng ở đây thôi!” – Anh Hưng hô lớn – “Ai được lệnh canh gác thì canh gác cẩn thận, đừng để bất cứ thứ gì bên ngoài đi vào trong phạm vi toà nhà này, ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ. Những người còn lại thì theo tôi vào phía trong.”
Hầu hết lính dưới trướng anh Hưng đều tiến vào phía trong nhà máy, chỉ để lại người từ một xe cùng đội của Trí ở phía ngoài canh gác. Công việc canh gác ở bên ngoài cũng chẳng có gì đặc biệt, trừ khi gặp phải xác sống quá mạnh mẽ đột nhiên t·ấn c·ông, mà bọn đấy thì ít ra khỏi địa bàn lắm, nên hầu như ai cũng đứng tán nhảm hoặc đứng ngáp, chỉ có Điền là vẫn đứng nghiêm túc. Còn Sơn, cậu đang chú ý hơn động tĩnh ở trong nhà máy, cậu muốn xem xem bọn họ định đối phó con xác sống kia thế nào. Không mất bao lâu, từng tiếng ầm ầm từ phía trong nhà máy vang lên, vậy tức là bên trong bắt đầu chiến đấu rồi. Ở bên ngoài nhìn vào sẽ thấy có rất nhiều bụi mù, đất đá bay lên tứ tung, thỉnh thoảng còn có ánh sáng, thậm chí là lửa, nước, đ·iện g·iật phóng ra ngoài. Còn khi tập trung cảm nhận bên trong, Sơn thấy được rất nhiều dòng dị năng lượng hỗn loạn, đặc biệt có hai nguồn mạnh nhất đang giao phong với nhau, hẳn là của con xác sống cấp 5 cùng của người tên Hưng kia rồi. Dù không rõ năng lực cụ thể của từng người, nhưng chiến đấu hẳn là phải ác liệt lắm.
Chiến đấu cứ như vậy thêm nửa tiếng đồng hồ nữa thì cuối cùng bên trong cũng im ắng lại. Phần thắng thì rõ ràng là thuộc về quân lính căn cứ rồi, dù sao nhiều người mạnh mẽ như thế mà. Lại nói lần trước Sơn đi thăm dò chỉ là qua loa, nhưng cũng nhận ra ngoài con cấp 5 nằm chềnh ềnh ở chính giữa, còn lại rất nhiều xác sống cấp 3, cấp 4 ẩn núp ở xung quanh, cho nên chiến đấu mới lâu như vậy. Chứ nếu chỉ có mình con cấp 5, bằng vào số lượng cùng thực lực đội lính, lâu lắm cũng chỉ mất mười lăm phút là xử lý xong.
“Tất cả nghe lệnh, lập tức vào trong vận chuyển đồ đạc ra ngoài.” – Một người lính từ phía trong nhà máy chạy ra ngoài hô lớn thông báo.
Theo tiếng người này gọi lớn, tất cả mọi người bên ngoài đều bỏ hết mấy việc linh tinh, kéo nhau đi vào phía trong nhà máy. Vào bên trong, nhận ra đầu tiên là cảnh đổ nát bên trong đã thảm trọng hơn trước, nếu còn tác động hơi mạnh tí nữa chắc là cả nhà máy sẽ sụp đổ ngay lập tức. Bên cạnh đấy là t·hi t·hể, mạnh vụn xác sống nằm ngổn ngang khắp nơi, thậm chí còn có xác của một vài người lính xen lẫn vào nữa, xem ra cuộc chiến này không dễ dàng lắm. Bỏ qua mấy cái xác tầm thường kia, nổi bật nhất phải kể đến xác con cấp 5 ở kia, nó đã b·ị đ·ánh cho mất đi hình dạng ban đầu, trên người có rất nhiều lỗ máu vẫn đang rò rỉ chất lỏng xanh lè. Trên đầu con cấp 5 cũng bị đục một lỗ khá lớn, hiển nhiên là tinh hạch đã bị đào đi, cũng tương tự với số xác sống còn lại. Hiệu suất đào tinh hạch này cũng thật là nhanh, nên việc chẳng đến tay Sơn.
“Mẹ kiếp! Con xác sống này khó xử hơn tao nghĩ, hại c·hết mất gần mười người bên ta rồi.” – Anh Hưng tức giận mắng – “Lần này thật quá bất cẩn.”
“Đại ca, anh hãy bình tĩnh đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” – Trí lại gần hỏi thăm.
“Con xác sống lần này là cấp 5, vốn sẽ không quá khó xử lý, nhưng con này lại quá thông minh, biết bản thân khó di chuyển linh động, nó đã bố trí xác sống cấp thấp hơn ẩn núp xung quanh nhà máy, quân ta vừa vào thì bị đột kích liên tục. Đã vậy mẹ nó còn phun một đống dung dịch tiến hoá đậm đặc về phía quân ta, ai không tránh kịp chắc chắn bị nổ tung.” – Anh Hưng vừa rít thuốc vừa kể lại – “Hôm nay quá mức bất ổn, hết cậu rồi đến anh, trùng hợp cũng vừa phải thôi chứ.”
“Dung dịch tiến hoá? Họ gọi chất lỏng đấy là dung dịch tiến hoá sao?”
Sơn chẳng quan tâm lắm đến chi tiết cuộc chiến vừa rồi, thứ cậu quan tâm hơn là về cái thứ chất lỏng kia, thì ra bọn họ gọi nó là dung dịch tiến hoá. Không biết dung dịch này có tác dụng gì mà lại có chữ “tiến hoá” trong tên, bọn họ lại định dùng nó làm cái gì, chẳng lẽ có liên quan đến năng lực của quân lính tăng cấp nhanh chóng sao? Trước Sơn cũng chỉ đưa ra được mấy cái suy luận như vậy, còn thực sự là thế nào chắc phải theo dõi thêm mới biết được. Tiếp theo chỉ thấy mấy người lính bắt đầu lắp vòi hút lấy dung dịch đã hao đi một phần so với trước (chắc là mất trong trận chiến vừa rồi) vào các bình chứa chuyên biệt. Sau khi hoàn thành thì được người chuyển ra ngoài xe cùng với các bộ phận máy móc dư thừa. Sơn đang bê một bình chứa dung dịch kia đi ra ngoài xe, cảm nhận một chút dung dịch này từ khoảng cách gần, cậu không khỏi giật mình về thành phần của nó. Dị năng lượng bên trong quá mức đậm đặc, đúng như anh Hưng kia nói, chạm vào sẽ bị lượng dị năng lượng quá độ phá nát cơ thể. Ngoài ra bên trong còn chứa nhiều thành phần khác, Sơn cũng không biết, căn bản là cậu cũng không phải nhà khoa học gì. Nhưng tóm lại nếu không có chân nguyên hộ thể, trực tiếp chạm vào dung dịch này thì kể có là Sơn thì cũng phải mất nửa cái mạng.
“Để lên đây, cẩn thận một chút.” – Một người lính đứng cạnh xe hô hào – “Được rồi, để tôi xếp lên, cậu đi vào bê tiếp bình khác đi.”
Mất thêm nửa tiếng nữa mới thu thập hoàn toàn dung dịch cùng vài bộ phận máy móc còn lại. Lại nói đến, việc lần này nhẹ hơn khá nhiều, đều do máy móc trong trận chiến lúc nãy cũng đã bị phá huỷ gần hết, xem ra chuyến này tổn thất hơi lớn rồi. Sau khi toàn đội tập hợp đủ thì lại được anh Hưng kia nhắc nhở:
“Ở đây đã xong, chuẩn bị chuyển sang địa điểm tiếp theo.” – Anh Hưng còn nhắc thêm nhằm củng cố tinh thần quân lính – “Lần này sẽ bớt nguy hiểm hơn trước nhiều, mọi người không cần quá căng thẳng.”
Tuy nói nhiều người ở đây xuất thân là những kẻ liều mạng, ít thứ làm bọn hắn sợ hãi. Nhưng sau trận chiến vừa rồi, nhiều người đã bị kinh hoảng không thôi, nghe thấy đội trưởng nói vậy, cũng có thể nói là đỡ đi phần nào. Nhưng Sơn cảm thấy có lẽ không hẳn sẽ như lời người này nói đơn giản như vậy đâu.