Người c·hết thì cũng đ·ã c·hết, người sống thì vẫn phải tiếp tục làm nhiệm vụ. Thu dọn xong những thứ cần thiết, đoàn người bỏ lại bãi chiến trường, đi bộ đến địa điểm tiếp theo. Mới rời đi không bao lâu, một tiếng đổ vỡ ầm vang từ phía sau lưng đoàn người vang lên, chắc hẳn là toà nhà máy cũ kia đã đổ sụp rồi, không có gì bất ngờ. Xe chở hàng đã có một đội riêng để trông coi rồi, còn đội Sơn thì vẫn đi theo để làm việc bốc vác. Địa điểm mới cũng không quá xa, đi thêm hơn hai trăm mét nữa đã tiếp cận phía ngoài rồi, cũng là một nhà máy bỏ hoang khác. Nếu nói có gì tốt hơn thì chắc là nhà máy này ít hoang tàn hơn một chút, cũng không có nhiều luồng dị năng lượng mạnh mẽ, xem ra là sẽ an toàn hơn thật.
“Chán quá!” – Một người lính từ đội Trí vừa ngáp vừa than – “Không được vào trong chiến đấu, chỉ đứng ở đây chờ rồi vào bốc vác. Phải nói đây là chuyến đi nhàm chán nhất của tao từ trước đến giờ rồi.”
“Mày bớt mồm bớt miệng lại, để đại ca nghe thấy xem mày có bị vặt mồm ra không?” – Một người lính khác bịt mồm người kia lại.
“Bỏ ra đi! Tao biết chứ, chỉ là than vãn thôi mà, tao cũng đâu có ý gì.” – Người này gạt tay đồng đội ra, không vui lắm nhưng cũng không dám phát tác.
“Im lặng, đừng nói chuyện nữa, tập trung một chút, nếu bên trong có gì bất trắc còn phải vào trong tiếp viện đấy.” – Đội trưởng Trí khó chịu nhắc nhở.
Tâm trạng Trí đang rất không tốt, nếu không phải còn đang trong thời gian làm nhiệm vụ thì gã đã chửi đổng lên rồi. Hôm nay gặp thiệt thòi lớn như vậy, Trí cũng đang ngứa ngáy tay chân muốn đi tàn sát xác sống đây, nhưng nhiệm vụ vẫn còn đấy, gã cũng không thể rời vị trí được, chỉ có thể nén lại mà chờ đội anh Hưng dọn dẹp xong nhà máy. Sơn cũng chẳng quan tâm đến mấy người này, cậu vẫn tập trung theo dõi tình hình bên trong nhà máy. Bên trong chỉ có lẻ tẻ một vài xác sống chắc khoảng cấp 4, còn lại không đang nhắc đến. Vì lý do cẩn thận nên đội anh Hưng kia làm chậm một chút, nhưng chắc không bao lâu nữa là sẽ dọn sạch xác sống thôi. Đang cảm thấy chắc là không còn gì để phải để ý đến nữa thì một luồng dị năng lượng to lớn đột nhiên xuất hiện trong tầm cảm nhận của Sơn, tốc độ của nó cực kỳ nhanh, Sơn cũng chỉ vừa mới nhận thấy, muốn nhìn về phía nó xem rốt cuộc là nó phát ra từ loài gì thì đã không thấy bóng dáng nó đâu nữa rồi. Tuy chỉ mới lướt qua, nhưng Sơn khẳng định là thực lực của thứ kia không yếu hơn cấp 5, thậm chí đã đạt cấp 6, hơn nữa còn vừa tiến vào nhà máy. Nếu là vậy thì đội do anh Hưng kia dẫn vào sợ là lành ít dữ nhiều rồi. Sơn đang phân vân không biết có nên nhắc nhở những người bên ngoài này không thì một tiếng hét chói tai từ trong nhà máy truyền ra ngoài. Tiếng hét này lớn và thảm thiết đến nỗi những người bên ngoài đều bị làm cho giật mình, không tự chủ được rùng mình một cái.
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy?” – Một người lính run rẩy hỏi.
“Là một người đang hét lên, anh ta gặp phải cái gì vậy?” – Một người khác bình tĩnh hơn nói lên ý kiến.
“Chẳng lẽ người bên trong gặp chuyện rồi?” – Một người khác sợ hãi phán đoán.
“Còn đứng ở đấy làm cái gì? Mau vào trong xem sao.”
Trí cũng là người quyết đoán, không biết bên trong thế nào, nhưng chắc chắn là không tốt lắm, liền nhanh chóng ra lệnh cho toàn đội vào trong, nếu có tình huống bất trắc còn kịp cứu viện. Sơn chỉ có thể lắc đầu, mấy người này vào trong thuần tuý là chịu c·hết. Thứ bên trong khả năng cao đã đạt cấp 6, tức là tương đương với cấp độ năng lực giả cấp A, dù cho anh hưng kia đạt cấp A cũng hoàn toàn không phải đối thủ của nó, những người khác thì càng không nói, nhiều lắm thì làm cho nó g·iết chóc lâu hơn thôi. Không nghĩ tới thứ kia chỉ vừa mới vào nhà máy đã g·iết chóc nhanh như thế này, làm Sơn cũng chưa kịp suy xét nhiều. Lúc này lại thấy Điền định vào trong cùng mọi người, Sơn bèn nhanh tay kéo cậu ta lại.
“Sao anh lại cản em?” – Điền nóng vội hỏi.
“Cậu vào đấy cũng chỉ là nộp mạng mà thôi. Tôi mới nhìn thấy hình như là một con xác sống cấp 6 mới chạy vào nhà máy, không ai trong chúng ta địch lại nó được đâu.” – Sơn giải thích.
“Sao anh biết được? Mà dù cho như vậy thật thì chúng ta cũng không thể bỏ mặc đồng đội rồi chạy trước được.” – Điền vừa kinh ngạc vừa nóng máu – “Dù gì chúng ta cũng là người cùng một căn cứ, cùng một đội, sao có thể làm ra hành động hèn nhát như bỏ trốn trước được. Dù cho có m·ất m·ạng thì em vẫn phải vào, nếu anh muốn chạy thì chạy một mình đi.”
“Nói cậu ngốc mà cậu không chịu nhận.” – Sơn lắc đầu thở dài – “Tôi cũng không bảo cậu chạy trốn. Bây giờ cậu mau quay trở lại xe, gọi người tới đây cứu viện, nhớ bảo họ là lệnh từ đội trưởng Hưng.”
“Em, em hiểu rồi. Vậy em đi ngay!” – Điền hơi bình tĩnh lại, đang định đi thì nhớ ra còn Sơn, bèn hỏi – “Hay là anh đi gọi người đi, dù sao anh chạy nhanh hơn em mà, cơ hội gọi người tới kịp sẽ cao hơn em.”
“Cậu cũng biết nghĩ hơn rồi đấy, nhưng chưa đủ rộng.” – Sơn lại lắc đầu, vẽ chuyện thêm lần nữa – “Anh nhanh hơn cậu thật, nên anh mới nghĩ vào trong, nếu cứu được ai ra thì cứu, nếu gặp địch thì có khả năng chạy thoát hơn. Cậu thấy đúng không?”
“A, đúng, đúng. Vậy em đi đây, anh phải cẩn thận.” – Điền ngẫm thấy cũng đúng, bèn chạy thục mạng về hướng đội trông xe.
Sơn thở dài một hơi, cảm thấy cậu em này thật dễ lừa. Vốn Sơn cũng chẳng định cứu mấy người kia, cũng chẳng cần ai phải cứu trợ gì, chẳng qua là muốn cậu em Điền không g·ặp n·ạn hay phát hiện ra thực lực thật của mình mà thôi. Nhưng để kế hoạch của mình không bị ảnh hưởng, Sơn tính toán sẽ giữ lại mạng cho một số người. Sơn lập tức ẩn thân xông vào trong nhà máy, nhưng vừa mới vào đã lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
“Ơ hay, Tiểu Hoa? Sao lại là nhóc nữa?” – Sơn kinh ngạc truyền âm.
“Ô, là đại ca đó hả? Trùng hợp ghê!” – Tiểu Hoa giật mình quay lại nhìn, còn lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Nói thật đi, là nhóc dụ con xác sống cấp 6 kia đến đây đúng không?” – Sơn hỏi thẳng vào vấn đề.
“Nào có đâu, ta đánh nhau với nó, nó không đánh lại ta nên chạy trốn. Ai biết đâu nó thực lực không mạnh mà chạy lại nhanh thế, hại ta đuổi đến tận đây luôn.” – Tiểu Hoa giải thích.
“Ồ, là vậy sao?” – Sơn bán tin bán nghi, cảm thấy cái này cũng quá trùng hợp, nhưng tạm thời cũng không chỉ ra được gì.
“Ta nói thật mà, con quái này chạy nhanh lắm, thực lực ta chưa hồi phục nên không tài nào theo kịp được nó, để nó chạy đến tận đây.” – Tiểu Hoa thấy Sơn còn nghi ngờ nên lại giải thích thêm.
“Được rồi, tạm tin lời nhóc nói. Vậy thì đi cùng anh giải quyết con xác sống này cho nhanh, không nó lại phá tanh bành hết cả lên mất.”
“Đi!”
Thống nhất mục đích sau một người một yêu hoa bắt đầu dùng tốc độ cao phóng như bay đến vị trí phát ra dị năng lượng lớn nhất, cũng chính là chỗ nghe được âm thanh chiến đấu lớn nhất. Mục tiêu đang ở trên một khu sàn rộng rãi trên tầng ba, Sơn vừa nhìn thấy hình dáng nó thì trên tay nó đã đang cầm một người lính, rồi ngay lập tức dùng sức xé toạc người này ra, tiện tay ném sang bên cạnh. Ngoài ra xung quanh cũng là đầy những mảnh vụn t·hi t·hể, máu me vương vãi, rồi sắt vụn, đá tảng lổm ngổm khắp nơi. Kèm thêm hình dáng quái gở của con xác sống, chỗ này đã không khác mấy với địa ngục trần gian rồi. Con xác sống này cao khoảng hai mét, thân thể gầy gò gần như trơ xương, tay chân đều dài, nhưng chân của nó lại đặc biệt lớn, còn hơi cong cong. Từ hình dáng này cũng nhận ra được nó đột biến khá nhiều về khoản chạy nhảy tốc độ cao. Ngoài ra sức mạnh lẫn sức chống chịu của nó chắc cũng không tầm thường. Nhìn một bên anh Hưng kia đang thở hổn hển, sắc mặt khó coi, trên thân quần áo rách bươm cùng chi chít v·ết t·hương lớn nhỏ là đủ hiểu con xác sống này áp đảo đến thế nào rồi.
Sơn thì vẫn đang trong trạng thái ẩn thân, Tiểu Hoa thì không biết đến thuật này nên chỉ đành dùng trạng thái to cỡ nửa người mà lần đầu Sơn gặp nó để chiến đấu. Hai người Sơn vừa mới đến gần một chút, con xác sống như cảm nhận được gì, lập tức quay lại, nó vừa nhìn thấy Tiểu Hoa thì như gặp thiên địch, hét lên một tiếng rồi chuẩn bị xoay người định chạy trốn.
“Đừng nghĩ mi có thể chạy thoát khỏi ta một lần nữa.” – Tiểu Hoa tức mình nói lớn.