Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 157: Áp đảo



Chương 156: Áp đảo

Mặc cho Tiểu Hoa có gào thét thế nào, con xác sống cấp 6 vẫn không thèm ngó lại, chỉ lo chạy mà thôi. Xem ra con cấp 6 thực sự bị Tiểu Hoa đánh cho sợ rồi, thấy là chạy, phản kháng cũng không có ý định luôn. Ở gần đấy, anh Hưng cùng một vài người lính may mắn sống sót dù cho b·ị t·hương không nhẹ nhưng vẫn đủ tỉnh táo, vốn tưởng lần này c·hết chắc rồi thì lại thấy cảnh tượng kỳ lạ này. Một sinh vật có hình tượng bông hoa đột nhiên xuất hiện, nó nói chuyện bằng một thứ ngôn ngữ gì đấy, rồi con cấp 6 đang tàn sát bọn họ đột nhiên dừng lại, rồi quay đầu bỏ chạy như chó cụp đuôi. Việc này quá mức kỳ lạ, sinh vật hình bông hoa kia lại là thứ gì, một loài đột biến mới sao, thực lực chắc là còn mạnh hơn cả xác sống cấp 6, khá đáng sợ. Nhưng may sao nó lại không nhằm vào bọn họ mà là nhằm vào con cấp 6 kia, ít nhất lần này mấy người họ còn giữ được mạng.

Thấy con cấp 6 bỏ chạy, Sơn cũng đã hiểu ra tại sao lấy tốc độ hiện tại Tiểu Hoa cũng không đuổi kịp được nó rồi. Sơn cảm thấy nếu cứ đuổi theo bình thường thế này thì cả cậu và Tiểu Hoa sẽ lại để mất dấu nó thôi. Ngay lập tức Sơn quơ tay bắt được Tiểu Hoa, gọi kiếm ra rồi cưỡi lên, dùng tốc độ nhanh nhất bay đuổi theo con cấp 6. Tiểu Hoa đột nhiên bị kéo lên có chút giật mình, sau là hơi bực bội, nhưng cũng không tiện phát tác, dù sao nó cũng biết nếu không bay được thì nó cũng chẳng đuổi kịp nổi con cấp 6 kia. Mà con cấp 6 này cũng rất dứt khoát, trực tiếp hướng cửa sổ mà nhảy ra ngoài. Nhưng nó nhanh cũng không lại được với tốc độ bay của Sơn, nó chỉ vừa mới nhảy ra ngoài cửa số, đang ở giữa không trung thì Sơn đã đuổi kịp nó rồi.

“Lập tức t·ấn c·ông nó.” – Sơn lên tiếng.

Không cần Sơn nhắc thì Tiểu Hoa cũng đã tự tay t·ấn c·ông trước rồi. Dưới thân Tiểu Hoa mọc ra chi chít rễ cây, dùng tốc độ phải nói là kinh khủng mọc dài ra, nhanh chóng hình thành từng sợi roi dài. Chưa hết, trên thân những sợi roi này cũng nhanh chóng mọc ra hàng tá gai nhọn, nhìn là nhức mắt. Những sợi roi này vừa hình thành lập tức hướng con cấp 6 chưa kịp tiếp đất t·ấn c·ông xối xả. Cảnh tượng này gần như là thiên la địa võng, trong phạm vi t·ấn c·ông chỗ nào cũng thấy roi vung vẩy, vung nhanh, mạnh đến nỗi có thể nhìn ra ảo ảnh luôn. Không nghi ngờ gì, con cấp 6 có nhanh cũng khó mà giẫy nổi giữa không trung, chắc chắn sẽ bị dàn roi này quất cho thành bột nhão, hay là không? Thực tế lại khác với trong suy nghĩ của Sơn, con cấp 6 vậy là đột nhiên phun ra một luồng khí cực mạnh từ chân, cảm giác như nó đang dùng một máy đẩy khí vậy, cả người nó lập tức bị lực cực mạnh từ luồng khí này đẩy ra xa hơn chục mét, vừa kịp tránh khỏi phạm vi t·ấn c·ông của dàn roi.

“Lại cái trò này.” – Tiểu Hoa giận dữ kêu lên.

Xem ra con cấp 6 đã từng dùng cùng một mánh lới thoát khỏi chiêu t·ấn c·ông của Tiểu Hoa rồi, vậy mà nó không rút được kinh nghiệm t·ấn c·ông thất bại, vẫn để con cấp 6 thoát khốn được. Nhưng cũng phải công nhận cấp 6 vẫn là cấp 6, sức mạnh không hẳn là thế mạnh của nó nhưng thủ đoạn chạy trốn đúng là không tầm thường. Sơn thấy Tiểu Hoa t·ấn c·ông hụt, liền lập tức lao nhanh về phía con cấp 6, phải chặn được nó, nếu không nó lẩn trốn được thì phí hết công sức. Vừa bay Sơn vừa kết ấn, ngay sau đó phóng ra hàng loạt những lưỡi dao gió sắc bén chém về phía con cấp 6. Sơn muốn xem xem con này còn có khả năng kịp thời né tránh trên không nữa không. Lần này lưỡi dao gió là thứ vô hình, nhưng con cấp 6 dường như vẫn cảm nhận được đe doạ, nghĩ lật người muốn tránh, nhưng lại không lật nổi do áp lực từ cú phụt khí lúc nãy, thế là hầu hết lưỡi dao gió đều đánh trúng người nó đẩy nó ngã dúi dụi xuống đất.

“Trúng đòn rồi!” – Sơn suy đoán – “Xem ra chiêu phụt khí né đòn kia không thể sử dụng liên tục được, có thể là cần thời gian hồi chiêu.”

“Xem mi lần này còn định chạy thế nào!”

Tiểu Hoa cũng không chần chừ, lại mọc ra hàng đống rễ cây, nhưng lần này là nhanh chóng toả ra khắp nơi hình thành một lồng giam phong toả lại vị trí hiện tại. Lúc con cấp 6 kịp đứng dậy thì đã bị giam bên trong cùng Sơn và Tiểu Hoa rồi. Sơn lúc này cũng không vội t·ấn c·ông, mà quan sát qua con cấp 6 một chút, phát hiện mấy chục lưỡi dao gió của mình hầu như chỉ làm trầy da của nó, còn không làm nó thật sự b·ị t·hương. Nếu là di chuyển trên mặt đất, con cấp 6 hoàn toàn có thể chịu qua mấy đòn này rồi tiếp tục chạy trốn. Nhưng lần này coi như là nó gặp xui rồi, lại bị hai người mạnh hơn nó đuổi theo, chỉ phối hợp một chút là nó đã bị chặn lại rồi. Con cấp 6 cũng nhận ra là mình đã bị phong kín đường chạy rồi, đành quay lại nhìn về phía Sơn lúc này đã giải trừ ẩn thân cùng với Tiểu Hoa. Ánh mắt con cấp 6 hiện rõ ra vẻ hung ác, giống ánh mắt của con thú bị săn khi bị dồn vào đường cùng, cổ họng nó nhấp nhô phát ra mấy tiếng kỳ quái khó nghe, có lẽ là nó sắp t·ấn c·ông rồi.

Tiểu Hoa thì chẳng thèm quan tâm mấy cái ấy, lập tức lại gọi ra một đống dây leo cùng rễ cây, bất kể là từ trên thân nó hay mọc ra từ dưới đất, không ngoại trừ đều hướng con cấp 6 mà t·ấn c·ông tới tấp. Lần này không có không gian chạy trốn, con cấp 6 bị dàn dây leo bao trùm, bị quất không thương tiếc. Có thể thấy được làn da cứng cáp của nó cũng bắt đầu bị dây leo quất cho nát bấy, dần dần là đến lớp thịt vốn chẳng có mấy của nó, Sơn ở một bên nhìn mà thấy đau dùm nó. Phải nói là trận chiến này quá thiên về một chiều, hoàn toàn là Tiểu Hoa đang áp đảo, hay có thể nói là t·ra t·ấn con cấp 6. Nói sao thì thực lực vẫn còn đó, dù cho có b·ị t·hương thì Tiểu Hoa vẫn hoàn toàn trên cơ con cấp 6, mà con này cũng chỉ được cái chạy nhanh, còn sức mạnh lẫn sức chống chịu không đủ để chống lại con nhóc này, chỉ có thể ở đây làm bao cát. Sơn lần này vậy mà chỉ cần làm chân xe ôm, đuổi kịp con cấp 6 rồi thì chỉ đứng ở một bên nhìn, t·ấn c·ông hoàn toàn là do Tiểu Hoa.

“Dám làm bổn cô nương không vui, đây là kết cục.”

Tấn công một lúc thì Tiểu Hoa cũng cảm thấy đủ, liền thu lại hết dây leo, đắc chí nói cười khẩy. Sơn nhìn vào vị trí con cấp 6, thừa lại chỉ còn là một đống thịt nhão, chỉ có thể lắc đầu ngao ngán về cái độ b·ạo l·ực của con hàng này. Mà cũng kệ, đằng nào cũng giải quyết xong việc, Sơn tiến lại nhặt viên tinh hạch cấp 6 từ đống thịt nhão, tiện tay cất vào ngọc lưu trữ.

“Ê! Là bổn cô nương hạ được nó, sao đại ca ngươi lại lấy mất chiến lợi phẩm rồi?” – Tiểu Hoa không vui chất vấn.

“Anh cũng có công đưa nhóc đuổi kịp nó mà, vẫn có công chứ. Mà nhóc chắc là cũng nhặt được nhiều đồ tốt rồi, nên cái này để anh giữ cho.” – Sơn cười cợt.

“Ơ, sao có thể chia như vậy được.”

Sơn cũng mặc kệ Tiểu Hoa có đồng ý hay không, trực tiếp quay trở lại phía nhà máy. Đã giải quyết xong con cấp 6, đến lúc quay về diễn kịch tiếp rồi, rảnh đâu mà ở lại đôi co với con nhóc này chứ.

“Nói chuyện cho rõ ràng cái nào, ta bỏ nhiều công sức hơn sao đại ca ngươi lại lấy thứ tốt hơn.” – Tiểu Hoa lại nói tiếp, nhưng thấy Sơn đã cất bước rời đi bèn gọi với theo – “Đứng lại đã! Ta đang nói chuyện cơ mà.”