Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 158: Thảm trạng



Chương 157: Thảm trạng

Cần phải diễn như nào cho giống như là mới tham gia chiến đấu bên trong nhà máy cùng những người khác, không nhất thiết phải là b·ị t·hương, nhưng cũng phải ra dáng một chút. Sơn chủ động làm rách vài lỗ trên quần áo, rồi phủ một lớp bụi bẩn lên người. Làm xong những cái này thì Sơn mới ẩn thân quay trở lại nhà máy, tìm một chỗ không có ai thì mới hiện hình trở lại. Đây là một chỗ trên tầng hai, ngay bên dưới tầng xảy ra chiến đấu vừa rồi. Bên trong tầng này đã không còn ai, hay chính xác hơn là không còn ai sống sót, chỉ toàn là xác người cùng xác sống thôi. Chắc là đội của gã Trí kia cũng đã lên trên tầng ba rồi, Sơn cũng hướng cầu thang tầng ba lên theo. Lên đến nơi, vẫn là cảnh tượng tan hoang, máu me như khi nãy, khác một cái là những người còn sống đang ngồi một chỗ hoặc nghỉ lấy sức, hoặc là sơ cứu thương tích. Vừa thấy Sơn chậm rãi bước lên trên, mấy người lính bất giác quay lại nhìn, ánh mắt có chút kỳ lạ. Trong những người này, đội trưởng Trí vẫn còn sống sót, gã không nhịn được mà hỏi:

“Cậu kia, không sao chứ?”

“Tôi không sao, chỉ b·ị t·hương nhẹ một chút thôi.” – Sơn trả lời.

“Sao không tranh thủ gọi người đến cứu viện đi, còn leo lên đây làm gì?” – Trí cũng không thực sự quan tâm đến thương thế Sơn lắm, liền đổi chủ đề.

“Tôi đã nhờ người đi gọi cứu viện, còn mình định lên hỗ trợ các anh, bất ngờ lại bị một sinh vật kỳ lạ đánh lén, tôi bị ngất đi tạm thời, nên bây giờ mới kịp lên đây xem tình hình.” – Sơn bắt đầu bịa chuyện.

“Ồ, sinh vật kỳ lạ sao? Có phải một sinh vật trông giống như một bông hoa nhưng biết đi lại không?” – Anh Hưng hứng thú hỏi.

“Đúng, chính là thứ trông như vậy. Tôi chỉ vừa nhìn thấy nó, còn chưa kịp làm gì thì đã bị mất ý thức rồi, có lẽ là do nó làm.” – Sơn được đà kể lể thêm.

“Được, tôi đã biết, cậu cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi, chờ đội cứu viện đến rồi tính tiếp.”

Anh Hưng chỉ tuỳ ý nói một câu, trong đầu thì đang không ngừng suy nghĩ đến cái thứ sinh vật kỳ lạ kia. Từ khi nào có một loại không rõ động vật hay thực vật có tư duy như vậy xuất hiện, thực lực lại còn mạnh đến mức đáng sợ nữa. Theo biểu hiện lúc nãy cùng lời cậu lính mới kia kể đến xem, nó chỉ hứng thú đi săn g·iết xác sống, còn con người nó không quan tâm đến, cũng không có ý định g·iết hại. Liệu có thể thu phục nó để phục vụ con người chiến đấu không, hay nó là xuất phát từ một phòng thí nghiệm nào đấy nằm ngoài căn cứ. Cái này chắc phải đợi về căn cứ, báo cáo lên trên thì mới có cách ứng đối hợp lý.

Đang yên tĩnh thì một loạt tiếng bước chân vội vã từ phía cầu thang vang lên. Không lâu sau là một vài bóng người xuất hiện, không ai khác chính là mấy người được cử ra trông xe khi nãy, bây giờ đã xuất hiện ở đây, hẳn là người do Điền gọi đến cứu viện. Sơn liếc qua một chút cũng đã thấy Điền ở trong đám người rồi.

“Đội trưởng! Các anh không sao chứ?” – Một người lính mới chạy lên hớt hải hỏi.

“Cậu nhìn tôi có giống không sao không? Mà thôi, mau lại đây đỡ người b·ị t·hương về xe, đây không phải là nơi an toàn để ở lại.” – Anh Hưng lên tiếng giục giã.

Nói rồi toàn bộ những người sống sót đã được đội cứu viện hoặc dìu hoặc khiêng ra ngoài nhà máy, hướng về đoàn xe mà đi. Ở ngoài xe có một số dụng cụ y tế, cần xử lý v·ết t·hương nhanh, lần này không ít người b·ị t·hương nặng, nếu không phải thể chất năng lực giả mạnh mẽ, chỉ là những v·ết t·hương này đã làm người ta m·ất m·ạng lâu rồi, làm gì kịp đợi cứu viện. Lần làm nhiệm vụ này phải nói là quá thảm, trừ đội của Trí ra có khoảng năm mươi người vào trong nhà máy, thì hơn ba mươi người đã ngã xuống, còn lại thì đều b·ị t·hương. Hay như đội của Trí vào sau cũng hy sinh mất nửa số người, còn lại cũng như mất nửa cái mạng rồi vậy. Chuyến này sợ là không thể làm nhiệm vụ tiếp được rồi, dẫu có không muốn thì cũng phải về, nếu không sợ là sẽ còn người không chịu được mà m·ất m·ạng tiếp. Sau khi toàn bộ người được mang về xe, anh Hưng mới ra lệnh:

“Nhiệm vụ bị huỷ bỏ, chúng ta phải nhanh chóng quay trở về căn cứ.”

Trên xe, ngồi ghế lái cùng phụ lái hiện tại là Sơn cùng Điền, không có gì lạ, dù sao hai người trong đội là b·ị t·hương ít nhất, được giao cho nhiệm vụ lái xe. Tiểu Hoa thì từ lúc bị Sơn “đoạt mất” chiến lợi phẩm thì cũng chẳng đi đâu nữa, vẫn luôn hậm hực ở trên vai Sơn. Sơn cũng tạm mặc kệ con nhóc này, ngồi yên trong xe ngắm nghía cảnh vật, suy nghĩ một số chuyện.

“Anh có làm sao không?” – Điền vừa lái xe vừa quan tâm hỏi Sơn.

“Không sao đâu, chỉ là vài v·ết t·hương ngoài da thôi.” – Sơn tuỳ ý trả lời.

“Lần này thật sự quá kinh khủng, nhiều đàn anh phải hy sinh như vậy, em lại không giúp được gì.” – Điền tâm trạng hơi trùng xuống – “Có phải em quá vô dụng rồi không?”

“Cậu không cần phải áy náy, sự việc lần này quá hi hữu, quá bất ngờ, ai cũng không tránh được.” – Sơn an ủi – “Lại nói mạnh như đội trưởng Trí với đội trưởng Hưng còn suýt m·ất m·ạng, hai chúng ta có mạnh hơn hiện tại thì cũng chẳng thấm vào đâu, thêm vào cũng chỉ nhiều thêm hai cái xác nữa mà thôi. Nhưng cũng may mà lần này vẫn giữ được mạng, còn có cơ hội mạnh lên được, về sau sẽ có khả năng bảo vệ bản thân và người khác nữa.”

“Anh nói đúng. Vậy lần này trở về em phải cố gắng luyện tập nhiều hơn nữa mới được, phải trở nên mạnh mẽ nhanh chóng hơn.” – Điền có tinh thần trở lại, hạ quyết tâm sâu sắc – “Anh Thạch, chúng ta hãy luyện tập chung, rồi cùng nhau mạnh hơn nhé!”

“À, cái này… vẫn là để lúc nào khác phù hợp hơn đi, anh thấy mình b·ị t·hương không nhẹ lắm đâu.”

Sơn có chút hối hận vì đã nói ra mấy câu an ủi kiểu này, tự nhiên lại khiến cho Điền có cái ý tưởng muốn lôi mình vào luyện tập chung. Mấy cái bài tập của năng lực giả đâu có nhiều tác dụng với Sơn, cậu luyện tập cũng chỉ phí thời gian. Thà lấy thời gian đấy ngồi tu luyện hoặc luyện pháp thuật còn hơn. Lại nói chuyến này gặp sự cố ngoài ý muốn, thời gian đi cũng không lâu lắm, nên tinh hạch kiếm được có lẽ sẽ không nhiều. Còn nói về chất lượng, chắc là phải kiểm tra chỗ mà con nhóc Tiểu Hoa kia kiếm được ra sao.

Lúc mới đi là buổi sáng, mất gần nửa ngày đường mới đến khu công nghiệp, bây giờ đã là xế chiều, dự là phải mất mấy tiếng nữa mới về được đến căn cứ, như vậy là sẽ đến tối. Lại nói buổi tối bên ngoài sẽ nguy hiểm hơn, mà bên này toàn người b·ị t·hương, gặp phải công kích thì nguy to. Nhưng cũng may mà chuyến này về cũng không gặp phải thứ gì quá đáng sợ, chỉ có một ít xác sống cùng dị thú cấp thấp, còn đối phó được. Đoán chừng khoảng mười giờ đêm là đoàn xe đã về đến cửa căn cứ.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Lính canh ngoài cửa thấy đoàn xe đi làm nhiệm vụ hôm nay về sớm hơn dự kiến, lại còn về trong đêm muộn đã rất lạ rồi. Lúc mà mấy người khiêng người b·ị t·hương xuống xe liên tục thì mới hớt hải chạy ra hỏi. Đây là phải gặp chuyện kinh khủng gì mới khiến một đội lính tinh nhuệ gặp phải thảm trạng như vậy.

“Gặp phải xác sống mạnh tập kích, không tiện kể hết được. Anh mau gọi nhân viên y tế đến c·ấp c·ứu, có mấy người sắp không xong rồi.” – Một người lính từ đội anh Hưng nói lớn.

“À được.”

Người lính canh bị giật mình, nhưng cũng nhanh chóng chạy đi báo cáo. Dần dần cả căn cứ cũng bị làm cho rối tung cả lên, tất nhiên đều là do thảm trạng lần này của đội xe mới về.