Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 159: Chia chác



Chương 158: Chia chác

Lần này trở về sau nhiệm vụ, được tính là b·ị t·hương nên Sơn được cho nghỉ một ngày không phải luyện tập hay làm việc gì khác, Sơn cũng vui vẻ mà ở nhà nghỉ ngơi thôi. Tất nhiên chỉ là ban ngày, còn ban đêm thì chưa chắc. Mặc dù có thể ở lại phòng y tế, nhưng Sơn vẫn quyết định sẽ về phòng mình. Vừa về đến phòng là hai người Hoàn cùng Nga đã lại gần hỏi han:

“Anh về sớm hơn dự kiến, hơn nữa bên ngoài lại ồn ào như vậy, không biết là căn cứ gặp phải chuyện gì rồi?”

“Không phải chuyện của căn cứ đâu, mà là đoàn xe tôi lúc thực hiện nhiệm vụ gặp phải xác sống cấp cao nên bị tổn thất, phải về sớm hơn dự kiến.” – Sơn kể sơ lược một lần.

“Vậy anh không bị sao chứ?” – Hoàn lo lắng hỏi.

“Tôi không sao đâu, chỉ hơi mệt một chút mà thôi.” – Sơn phẩy tay – “Bây giờ cũng không sớm nữa, hai người cũng mau đi nghỉ ngơi đi. Có gì cần nói ngày mai sẽ bàn bạc tiếp.”

“Được, vậy anh cũng nghỉ đi.”

Được một lúc thì bên ngoài tiếng động cũng lắng trở lại, bên trong phòng cũng không còn tiếng động gì nữa. Sơn lúc này cũng mới bắt đầu làm những chuyện mình muốn. Đầu tiên tất nhiên là liên quan đến tinh hạch, phải kiểm kê một chút chiến lợi phẩm của chuyến đi lần này. Vấn đề này chắc chắn là khá đau đầu, do con nhóc Tiểu Hoa này tham lắm, chia chác với nó rất mệt. Thấy mấy người kia đã ngủ, còn chẳng đợi Sơn gọi, Tiểu Hoa đã chủ động nhảy ra nói:



“Đại ca ngươi mau lôi viên tinh hạch kia ra đi, chúng ta đã hẹn trước rồi, phải ăn chia sòng phẳng với nhau chứ.”

“Rồi, rồi, anh lấy ra là được chứ gì.”

“Thế còn nghe được.” – Tiểu Hoa hài lòng gật gù.

Sơn chẳng muốn nghe Tiểu Hoa lải nhải, ăn vạ nên vẫn quyết định lôi viên tinh hạch cấp 6 ra phân chia cũng chỗ tinh hạch kia. Sau khi đếm kỹ càng một lần, ngoài một mớ tinh hạch cấp 1 không đáng nói ra, còn lại có một trăm mười sáu viên cấp 2, năm mươi hai viên cấp 3, ba mươi bảy viên cấp 4, ba viên cấp 5 và 1 viên cấp 6, tính ra thu hoạch lần này rất khá đấy chứ. Cũng không biết là Tiểu Hoa nó làm kiểu gì mà có thể trong thời gian ngắn như vậy thu được từng ấy tinh hạch trên cấp 3, chẳng lẽ là gặp được ổ xác sống lớn rồi? Mà Sơn cũng chẳng muốn hỏi, bây giờ quan trong hơn là phải chia thế nào đã. Sau một hồi tính toán, mặc cả qua lại, cuối cùng ra được kết quả là toàn bộ tinh hạch cấp 1 đều thuộc về Sơn, ngoài ra còn có hai viên cấp 5, còn lại mỗi loại Sơn đều được khoảng bốn phần, tất nhiên số còn lại về tay Tiểu Hoa. Nghe thì có vẻ Tiểu Hoa bị thiệt hơn so với tính toán phân chia từ trước, nhưng thật ra nó lại khá có lời, vì nó chiếm được một viên cấp 6. Lại nói tinh hạch cấp 6 chất lượng thực sự vượt xa so với cấp 5 chỉ kém nó một cấp, gần như là suối nhỏ so với sông lớn rồi. Nếu không như vậy làm gì có chuyện Sơn lấy được lời từ tay con hàng tham lam này.

“Tạm thời chia như vậy, đại ca ngươi lần này chiếm lời lớn rồi đấy!” – Tiểu Hoa làm bộ thiệt thòi.

“Lớn cái đầu nhà nhóc. Nếu nhóc thấy thiệt thì anh cho nhóc hết phần của anh, nhóc đưa lại anh mỗi viên cấp 6 kia là được.” – Sơn bĩu môi.

“Thôi, đã phân chia xong rồi thì không dây dưa nữa, bản cô nương chịu thiệt một chút là được.” – Tiểu Hoa vội chuyển lời nói.



“Vâng, nhóc đúng là con yêu hoa tốt nhất từ trước đến giờ.” – Sơn mỉa mai một câu, rồi phẩy tay – “Làm gì thì làm đi, để anh yên tĩnh tu luyện.”

“Tới đây!”

Nhìn thấy Phượng vẫn nằm yên một góc không nhúc nhích, Sơn khẽ gọi thì nó mới nhanh chóng lăn lại gần, còn cọ cọ chân cậu. Sơn cũng ngạc nhiên không thôi, Phượng bây giờ chẳng những rất nghe lời, còn học được ở đâu cái trò lấy lòng chủ nhân của động vật nuôi trong nhà. Như vậy có tính là trí tuệ của nó lại nâng lên một bậc rồi không? Mới nãy cũng có ý định dùng cách cũ để thử nâng cao cảnh giới, nhưng nghĩ lại ngày hôm sau là ngày nghỉ, thực tế Sơn vẫn phải lên trên để tường thuật lại một lần vụ việc ở khu công nghiệp, nên vẫn là thôi. Cuối cùng Sơn chỉ vuốt ve Phượng một chút, xong là ngồi tu luyện bình thường, đợi xong việc ngày mai rồi lại thử cách kia sau. Nhìn thấy Sơn chỉ tu luyện thông thường, không phải làm gì liên quan đến Phượng, Tiểu Hoa vậy mà lại không biết ngại, trực tiếp lấy Sơn làm gối rồi nằm xuống ngủ. Bây giờ căn phòng đã hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn là những tiếng thở đều đều.

Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên khá cao, Sơn mới tỉnh lại từ trong tu luyện, hay nói đúng hơn là bị tiếng gọi của Điền đánh thức. Cậu em này có hẹn Sơn hôm nay cùng lên trên báo cáo lại vụ việc, tuy nói là muộn hơn thường ngày nhưng vẫn tính là sớm. Sơn cũng chẳng khó chịu gì, đứng bật dậy vươn vai mấy cái rồi nhanh chóng mở cửa ra ngoài. Sau một lúc, cuối cùng cũng đã báo cáo xong, Sơn cứ y nguyên câu chuyện đã bịa lần trước, thêm thắt một vài chi tiết rồi kể lại thôi. Mấy gã trên kia còn thực sự hỏi Sơn có thể vẽ lại hình dáng sinh vật mà cậu đã chạm trán không, đùa, có phải ai cũng có khả năng vẽ tốt như vậy đâu, Sơn tất nhiên là thẳng thừng từ chối. Vốn Điền còn muốn kéo Sơn ra sân tập, Sơn lấy lý do thoái thác chuyện này rồi chạy ngay về phòng.

“Cậu em này tốt thì tốt thật nhưng lắm lúc thật phiền.” – Sơn lẩm bẩm.

“Mọi chuyện thuận lợi chứ?” – Hoàn thấy Sơn lên phòng thì liền hỏi.

“Mấy chuyện vặt vãnh mà thôi, không có gì đâu.” – Sơn cũng không hiểu sao Hoàn lại hỏi mình như thế nên chỉ trả lời qua loa.



“À, hôm qua lúc tôi không ở trong phòng có ai vào kiểm tra không?” – Sơn chợt nhớ đến vấn đề này nên vội hỏi.

“Có đấy.” – Hoàn nghiêm túc gật đầu – “Lúc anh mới rời đi không lâu thì có hai người vào phòng anh, sau khi nhìn quanh một lượt không thấy gì họ liền rời đi ngay.”

“Thế mà hai người không nói với tôi sớm.” – Sơn không ngờ còn có sự việc này.

“Tôi thấy bọn họ cũng không phát hiện ra gì, anh lại mới về còn mệt mỏi nên tôi bây giờ mới định nói với anh.” – Hoàn giải thích.

“Thôi được rồi, không có chuyện gì là tốt, nhưng lần sau có chuyện gì thì cứ nói sớm với tôi, tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.” – Sơn dặn lại hai người. Dừng mấy giây, Sơn mới chậm rãi nói tiếp – “Tôi đã nghĩ qua một lần rồi, sau chuyến đi này tôi phát hiện ra một thứ rất lạ, nên tôi quyết định đêm nay sẽ lại ra ngoài để tìm hiểu một lần nữa. Nếu đúng như những gì tôi dự đoán, khả năng cao sẽ xảy ra ồn ào lớn, đến lúc ấy chúng ta có lẽ sẽ không thể ở lại đây được nữa. Khi đó tôi sẽ cố gắng đưa hai người ra ngoài, ra ngoài rồi thì sẽ đường ai nấy đi, hai người thấy thế nào?”

Hai người Hoàn nghe thấy lời Sơn nói thì liền nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được ngạc nhiên, ngờ vực, dần dần là hiểu ra ý của Sơn. Cũng không mất bao lâu Hoàn liền đại diện hai người trả lời:

“Mạng chúng tôi là do anh cứu, cho dù anh có đưa ra quyết định thế nào thì chúng tôi cũng sẽ nghe theo thôi. Huống chi chúng tôi cũng không còn kỳ vọng gì ở căn cứ này nữa, anh có thể đưa được chúng tôi ra ngoài đã là tốt lắm rồi. Về sau chúng tôi sẽ tự lo được thôi, nhờ vả anh đến bây giờ là quá nhiều rồi.”

“Tốt, vậy tôi sẽ dặn hai người một chút chuyện, cứ làm theo mấy lời này thì việc thoát ra sẽ không gặp nhiều trở ngại.”

Vốn Sơn trà trộn vào căn cứ một phần là vì tò mò cái căn cứ này, không biết nó có gì kỳ lạ, lại cũng không muốn mấy người tốt phải gặp chuyện. Vào trong rồi thì cũng hơi muốn trải nghiệm một lần cuộc sống kiểu q·uân đ·ội trong thời kỳ này ra sao. Nhưng sau khi trở về từ chuyến đi kia, biết được bọn họ mang thứ gì về, nghĩ ngợi một đêm Sơn cảm thấy chuyện này rất không ổn, khả năng nó sẽ làm cậu phải sớm động tay chân, thậm chí là làm lớn chuyện, nên phải có kế hoạch đưa hai người này ra ngoài. Sơn đã nghĩ chu toàn trong lúc tu luyện, bây giờ mới nói rõ cho hai người kia biết, còn lại đến lúc hành động sẽ tuỳ cơ ứng biến.