Phải đến đêm mới thực hiện kế hoạch, bây giờ vẫn còn sớm, Sơn quyết định sẽ thử nghiệm đột phá như hôm trước. Nhưng thấy hai người Hoàn nhàn rỗi, lại sắp chia tay đường ai nấy đi, Sơn liền gọi hai người lại:
“Đã gặp là có duyên, tôi lại khá tin vào chuyện duyên số này. Nên trước khi chia tay tôi muốn tặng hai người một món quà, cũng coi như là giúp hai người có nền tảng tốt hơn sau khi rời đi.” – Nói rồi Sơn liền rút ra một viên tinh hạch cấp 1 đặt vào trong tay Hoàn – “Đây là phương pháp hấp thu năng lượng hiệu quả từ trong tinh hạch, bây giờ tôi sẽ dạy hai người, phương pháp cũ quá chậm chạp, hiệu quả không cao làm lãng phí năng lượng bên trong.”
“Không được, nếu đúng như anh nói thì phương pháp này quá quý giá, chúng tôi không thể tiện nghi mà học như vậy.”
Hoàn nghe thấy thì rất ngạc nhiên, phần nhiều là mừng rỡ, nhưng vẫn kiềm chế lại được mà lên tiếng từ chối. Nếu như Sơn mô tả thì phương pháp này thật sự quá đáng quý, nếu truyền ra ngoài sẽ nổi lên như cồn, thậm chí là náo loạn giới năng lực giả cũng không ngoa. Không nghĩ tới chỉ mới quen biết không bao lâu, người ta đã cứu mạng mình hai lần, lại còn sẵn sàng truyền cho bản thân phương pháp thần kỳ như vậy, Hoàn sao có thể mặt dày nhận được. Nga bên cạnh cũng hiểu được tầm quan trọng của phương pháp này, nhưng cô cũng hiểu được ý của bạn trai mình, vô công bất hưởng thụ, ơn cứu mạng còn chưa kịp trả, sao có thể không đỏ mặt mà nhận thành quả của người khác như vậy.
Sơn đương nhiên hiểu ý tứ của hai người Hoàn, đây càng chứng tỏ cậu không nhìn lầm người, hai người này thật sự rất tốt, rất đáng kết giao, giao lại phương pháp hấp thu này cũng không sợ họ làm điều ác. Tất nhiên Sơn cũng không sợ phương pháp này bị lộ ra ngoài, vì căn bản nếu không có cậu chỉ dạy rõ ràng thì thực sự muốn học cũng khó, thậm chí còn không hiệu quả mấy. Phương pháp này dù sao cũng là do Sơn dựa vào một phần hướng vận chuyển dòng năng lượng như trong công pháp tu luyện kết hợp với cách hấp thu cũ để hình thành, không phải người hiểu rõ chỉ dạy sẽ rất khó.
“Không phải ngại, phương pháp này đối với tôi cũng không phải cái gì lớn lao lắm. Với cả tôi nhìn người để truyền dạy, tôi muốn nói với hai người vì tôi đã công nhận hai người là bạn, nên không cần phải thấy đây là chiếm lợi gì từ tôi.” – Sơn khuyên nhủ hai người.
“Haizzz, đã anh coi chúng tôi là bạn thì chúng tôi cũng không tiện nói gì thêm nữa. Chỉ có thế ghi sâu ơn nghĩa này vào trong lòng, có cơ hội sẽ trả lại ân tình này.” – Hoàn ánh mắt kiên định cùng biết ơn nhìn Sơn, dõng dạc nói.
“Được rồi, chuyện ấy tính sau. Bây giờ hai người lại gần đây, nghe theo lời tôi nói rồi từ từ làm theo, nếu có gì không hiểu thì hỏi lại tôi.”
Sau khi chỉ dạy một lúc thì hai người Hoàn cũng đã nắm được sơ bộ phương pháp. Sơn để lại cho họ một ít tinh hạch cấp 1 để họ luyện tập, còn bản thân thì tiếp tục kế hoạch đột phá còn đang dang dở. Lần trước con nhóc Tiểu Hoa có nhắc đến việc nó có thể hút đi chân nguyên từ cơ thể Sơn mà không làm ảnh hưởng gì giống như Phượng, nên cậu cũng có ý định thử xem. Nghĩ đến bây giờ có nhiều thời gian, Sơn liền truyền âm qua cho Tiểu Hoa:
“Tiểu Hoa! Nhớ vụ hôm trước nhóc nói không, bây giờ anh cần nhóc giúp đỡ thử nghiệm một chút xem có hiệu quả không?”
“Ta? Ta có nói sẽ giúp đại ca ngươi việc gì à?” – Tiểu Hoa ngơ ngác hỏi lại.
“Sao mau quên thế? Nhóc có nói là nhóc có thể hút được chân nguyên từ cơ thể anh ra như Phượng mà.” – Sơn gợi nhắc lại.
“À, vụ này! Đúng là ta có làm được thật, nhưng ta tưởng đại ca ngươi không thích chứ?” – Tiểu Hoa gật gù nhớ ra.
“Anh cũng không bảo là không thích, mà anh cần làm thế để tu luyện, nếu nhóc có thể hút đến một mức vừa đủ rồi ngừng lại kịp thời thì là tốt nhất. Từ nay về sau nếu nhóc có thể làm việc này giúp anh, chắc chắn là có lợi cho nhóc đúng không?” – Sơn đề nghị, mà cậu lại còn không quên lợi ích của mình – “Nhưng nhóc được lợi lớn như vậy thì tất nhiên cũng cần bỏ ra một chút.”
“Lợi thì lợi thật, nhưng ta cũng chưa biết nó lợi đến đâu, vậy mà đại ca ngươi đã muốn ta phải bỏ ra thứ gì rồi.” – Tiểu Hoa lần này phá lệ hiểu chuyện nhanh, liền ghét bỏ mà nói – “Nói đi, đại ca ngươi muốn cái gì? Nói trước ta không đưa viên tinh hạch kia ra đâu.”
“Hì hì, cũng không phải thứ gì quá đáng. Nhóc chỉ cần lấy ra linh thuỷ để anh sử dụng sau khi thực hiện việc hút chân nguyên kia, để khôi phục nhanh hơn ấy mà.” – Sơn nói thẳng mục đích của mình – “Đề phòng lỡ như nhóc làm việc không có tác dụng thì còn kịp quay đầu làm tiếp cách cũ.”
“Hừ, được rồi, cho thì cho!”
Tiểu Hoa mặc dù có vẻ không vui lắm nhưng vẫn chịu xì ra linh thuỷ. Như vậy cũng đủ hiểu hai thứ chân nguyên của Sơn và tinh hạch cấp 6 có lợi hơn linh thuỷ thông thường rồi. Sơn không rõ chân nguyên của mình có tác dụng đối với Tiểu Hoa đến mức độ nào, nhưng tinh hạch cấp 6 thì cậu biết rõ. Chẳng những lượng linh khí bên trong viên cấp 6 đã nhiều ngang một viên trung phẩm linh thạch theo Tiểu Hoa kể, mà nó còn thuần khiết, dễ hấp thu hơn cả một viên linh thạch trung phẩm. Ngu gì mà ném viên cấp 6 này ra ngoài, tham lam như con nhóc Tiểu Hoa sao có thể không rõ được.
“Bắt đầu được rồi.”
Sau khi dặn dò Tiểu Hoa mức độ hút mà Sơn cho là hợp lý, cậu mới ra hiệu cho nó bắt đầu thực hiện. Nhìn từng sợi nhỏ rễ cây cắm vào da thịt mình, rồi đi thẳng vào kinh mạch, bắt đầu hút lấy chân nguyên bên trong, Sơn hơi liên tưởng đến một loại ký sinh trùng trong một bộ phim viễn tưởng, khá kinh dị, có chút làm cho cậu phải rùng mình. Quả thực như lời Tiểu Hoa nói, nó hút chân nguyên ra khỏi người Sơn chậm hơn so với Phượng, nhưng được cái nhẹ nhàng, thoải mái hơn hẳn, không mạnh bạo như Phượng được. Nhưng cái này lại cũng khá giống như ký sinh trùng chậm rãi hút đi chất dinh dưỡng từ vật chủ mà vật chủ không hề biết, chỉ khi hút quá nhiều thì mới biết thì đã muộn rồi. Sơn càng nghĩ càng thấy rợn tóc gáy, nhưng vẫn lắc đầu bỏ đi cái suy nghĩ kỳ lạ này lại. Bất giác quay qua nhìn Tiểu Hoa, thấy nó nhắm mắt, một mặt hưởng thụ, lại còn liếm láp miệng mấy lần, Sơn càng cảm thấy con hàng này làm việc có gì đấy không đáng tin.
“Này, tập trung một chút, đừng tỏ ra hưởng thụ như thế chứ. Nếu lỡ mà sai sót xem anh xử nhóc như thế nào.” – Sơn lên tiếng nhắc nhở.
“Biết rồi, người ta vẫn chú ý chứ bộ.” – Tiểu Hoa bị lời Sơn nói làm cho giật mình, hơi xấu hổ vì thật sự bị mất tập trung, nó đúng thật là rất hưởng thụ, nên chỉ có thể chữa thẹn một câu.
Sơn khẽ lắc đầu, chỉ hy vọng con nhóc này làm việc uy tín một chút. Trong trường hợp Tiểu Hoa bất cẩn hoặc xấu nhất là cố ý thì Sơn cũng không thực sự bị hoảng hốt như lần trước đâu. Lần này Sơn đã có biện pháp đề phòng, không để mình vào thế bị động không kịp trở tay như trước. Dù sao thời gian quen Tiểu Hoa cũng chưa lâu, Sơn cũng biết tính tình nó khá đơn thuần ngốc nghếch, thậm chí nhiều khi là dễ dụ, nhưng có những lúc cậu thấy nó cũng không ngây thơ đến vậy, kể cả bây giờ tạm có chung một mục tiêu đồng hành thì việc có tâm lý đề phòng một chút cũng không thừa. Sau một lúc thì Tiểu Hoa cũng gần như đã hút cạn chân nguyên trong cơ thể Sơn, vừa đến mức dự kiến thì nó cũng kịp thời dừng lại.
“Thế nào, đúng mức chưa?” – Tiểu Hoa vểnh mũi lên nói.
“Được rồi, coi như nhóc có lương tâm.” – Sơn gật đầu, nhưng chỉ cảm nhận một lần cơ thể liền nhíu mày thật sâu – “Không có hiệu quả, xem ra vẫn phải là Phượng mới được.”