Trở về nơi trú ẩn tạm thời, Sơn nhanh chóng bố trí vài trận pháp hỗ trợ cơ bản, nuốt thêm một viên thuốc chữa thương nữa, sau đó tiến vào trạng thái nhập định, toàn lực chữa trị thương thế.
Vài tiếng sau, mặt trời đã nhô lên đủ cao chiếu sáng cả thành phố hoang tàn. Nhiều loài thú biến dị quay về địa bàn sau một đêm săn mồi, xác sống thông thường hoạt động mạnh trở lại, còn xác sống cấp cao hơn sẽ chỉ hoạt động tại địa bàn của chúng. Con người chỉ cần không xui xẻo tiến vào phạm vi cảm nhận của lũ này thì việc hoạt động bên ngoài là hoàn toàn không có vấn đề, ít nhất là đúng với hầu hết các loại xác sống đã từng xuất hiện hiện nay.
Lúc này, trong một toà khách sạn bỏ hoang nằm tại rìa thành phố, hàng loạt tiếng hò reo gọi nhau vang lên:
“Dậy, dậy hết cho tao.”
“Còn ngủ nữa à? Nhấc cái mông lên.”
“Thằng nào muốn c·hết thì cứ ngủ tiếp đi.”
“Đại ca cho chúng mày mười phút để tập hợp ở ngoài cửa, thằng nào chậm trễ tự chịu trách nhiệm.”
Thì ra đây chính là địa điểm trú ẩn qua đêm của đội Gấu Đen, do trong thành phố về đêm rất nguy hiểm nên bọn này chỉ có thể tìm một nơi nằm phía ngoài cùng để trú lại chờ đến ban ngày mới hành động. Còn tiếng hò reo rung giường kia không phải ai khác ngoài tên đàn em tạm gọi là lão nhị của tiểu đội. Bị lời cảnh cáo hôm qua của Hắc ca doạ sợ, hắn làm việc càng thêm “nhiệt tình” tự mình đi đạp cửa từng phòng lũ tiểu đệ chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc truy lùng “kẻ thủ ác”. Cho dù có không thích giọng điệu của tên lão nhị, nhưng bọn tiểu đệ này cũng không dám cãi lại lệnh được phát ra từ Hắc ca, thằng nào đói thì nhét vội miếng lương khô vào miệng rồi tức tốc chạy ra ngoài cửa chính khách sạn. Không đến mười phút thì cả đoàn đã tập hợp đủ, bao gồm cả Hắc ca lẫn hai người xa lạ không thuộc đội.
Dưới sự khẳng định của tiểu Minh là kẻ kia chắc chắn vẫn ở trong thành phố này, cả đoàn chỉnh đốn lại phương tiện, v·ũ k·hí, sau đó rít máy tiến sâu vào trong. Tất nhiên cả đoàn đều cưỡi mô· t·ô n·ổ máy ầm ĩ như vậy chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều xác sống, nhưng chủ yếu là loại thông thường nhất, không hề có tính uy h·iếp gì.
“A Hắc, cậu có chắc chắn là thằng nhãi kia mạnh đến vậy không? Phải mời thêm cả anh và Kim ra tay nữa.” – Một trong hai người không thuộc đội Gấu Đen hỏi Hắc ca.
“Em cũng là không tự tin nên mới phải nhờ anh cùng anh Kim giúp đỡ, chính em tận mắt thấy mình nó có thể hạ gục cả hai con biến dị cấp thấp, cả đội của em cũng làm được nhưng cũng không thể nào nhanh gọn như vậy.” – Hắc ca trả lời.
“Nếu là như vậy thì thực lực thằng này cũng phải thuộc loại đỉnh điểm hạng E rồi, cũng ngang anh với Kim, chỉ có các cậu thì không đối phó được.” – Anh Biên suy ngẫm một chút rồi lên tiếng – “Vậy thì anh và Kim sẽ chính diện đối mặt nó, còn các cậu ở vòng ngoài ngăn lại nếu nó chạy trốn.”
“Nghe theo anh Biên hết, xong vụ này em sẽ nhờ anh họ em đề bạt anh lên chức vụ cao hơn.”
“Ha ha, có câu này của cậu là anh yên tâm rồi. Anh đảm bảo với cậu việc lần này sẽ được xử lý nhanh gọn.”
“Hừ, anh họ không coi trọng việc này, chỉ phái ra mấy tên tép riu đồng cấp với mình.” – Hắc ca ngoài mặt thì nhún nhường nhưng trong lòng lại khinh thường hai người kia - “Đợi xong việc này, tao tích góp đủ tài nguyên lên hạng thì lũ hạng E này chỉ đáng xách giầy cho tao, tội gì tao phải nhẫn nhịn như bây giờ nữa.”
Ai cũng biết Hắc ca có chỗ dựa ở trong đoàn đội lớn, nhưng không phải ai cũng biết đấy là người anh họ con bác ruột của hắn, hơn nữa anh họ hắn còn giữ chức vụ không nhỏ trong đoàn Chiến Thần – đoàn đứng thứ hai toàn căn cứ. Nhưng người anh họ này cũng không quá coi trọng hắn, dù sao hắn thực lực không mạnh, lại chỉ hay đi bắt nạt kẻ yếu, nên trợ giúp cho hắn cũng không phải rất nhiệt tình. Nhưng Hắc ca cũng không đơn giản là chỉ đi bắt nạt kẻ yếu, hắn biết cách hấp thu tinh hạch để nâng cao thực lực từ người anh họ kia, nên hắn nung nấu ý định tích trữ thêm tinh hạch nhất cử đột phá lên hạng D, thậm chí là cao hơn nữa. Cho nên bị một thằng vô danh như Sơn c·ướp đi một viên tinh hạch từ xác sống biến dị cấp thấp làm hắn cực kỳ tức giận, hắn quyết tâm xử lý bằng được thằng nhãi dám cản trở kế hoạch mạnh lên của mình.
Đội của Hắc ca trong lúc vào sâu trong nội thành tìm kiếm tung tích của Sơn, tình cờ đi ngang qua khu vực công trường bỏ hoang – nơi xảy ra trận chiến quyết liệt của Sơn đêm qua. Nhìn thấy số lượng cực lớn xác c·hết bị chia cắt nằm la liệt trên mặt đất, đoàn người không khỏi rùng mình kinh hãi. Hắc ca lại lo lắng: “Chẳng lẽ tronh thành phố còn có người cấp cao hơn hay một đoàn đội khác trú lại, tốt nhất là đừng có cản trở kế hoạch của mình.”
Cả đội cũng không dám dừng lại lâu quan sát mà là tiếp tục đi theo chỉ dẫn của tiểu Minh. Sau một hồi né tránh những khu vực đông xác sống trong thành phố, cả đoàn cuối cùng dừng xe tại một khu phố đổ nát. Ở đây hẳn là đã bị tàn phá trong quá trình chiến đấu chống lại thú biến dị, nhưng kết quả thì rõ ràng là không thành công rồi.
“Mày có chắc là nó đang trốn trong khu này không?” – Lão nhị hướng tiểu Minh hỏi.
“Em chắc chắn mà, tín hiệu từ tấm thẻ mãnh liệt nhất tại khu vực này. Chỉ có điều ở trong khu vực này tín hiệu như bị cản trở phân tán đi vậy, em không tài nào xác định được chính xác vị trí của nó ở đâu.” – Tiểu Minh đúng sự thật trả lời, nhưng nhìn thấy Hắc ca nhíu mày làm hắn lạnh cả sống lưng.
“Trong khu này cũng chỉ có vài toà nhà còn lành lặn phù hợp để trú ẩn thôi, em quan sát quanh đây cũng khá hiếm xác sống, để em cử vài tiểu đệ đi lùng sục từng toà nhà, thấy tung tích của thằng kia thì lập tức báo lại ngay, đại ca thấy thế nào?” – Lão nhị nói ra kế sách.
“Đi, cử mấy đàn em có thực lực một chút, đừng để nó phục kích làm hao tổn thành viên.” – Hắc ca hiếm thấy bình tĩnh trả lời như vậy.
Kỳ thực từ khi rời khu công trường đến đây, Hắc ca trong lòng cứ có một loại không hiểu lo lắng, hắn lo chuyến này của mình có gì đấy không ổn sẽ xảy ra. Nhưng dù gì cũng đã đến đây rồi, không thể tay không mà trở về được. Hắn quyết định nếu đi tìm đến trưa mà vẫn không tìm thấy mục tiêu thì sẽ trở về, chứ ở trong thành phố này làm hắn không yên tâm nổi.
Lão nhị cử ra hai tên đàn em hạng E cùng hai tên chỉ có hạng F nhưng am hiểu tốc độ phân biệt vào bốn toà nhà còn lành lặn nhất. Bốn tên này cũng không muốn hứng chịu lửa giận từ Hắc ca nên cũng nhanh chóng tiến vào những toà nhà được chỉ định. Nhưng không được bao lâu thì từ một toà nhà ba tầng có tầng ba bị phá nát đến quá nửa, một tiếng hét lớn phát ra, sau đó một bóng người vụt ra khỏi cửa nhà. Bóng người đó chính là từ một tên tiểu đệ hạng F, năng lực của hắn là cường hoá chân, khiến tốc độ của hắn phải nhanh hơn năng lực giả hạng E thông thường khá nhiều, cho nên mới được cắt cử đi thăm dò, tránh cho bị tập kích bất ngờ mà không chạy được. Chỉ thấy tên này chạy vù ra khỏi cửa hét lớn lên:
“Thằng kia đang ở trong…”
Nhưng hắn còn chưa nói hết lời thì một bóng người khác còn nhanh hơn nữa đã vượt lên phía trước, sau đó tên tiểu đệ này như bị đóng băng tại chỗ, không di chuyển thêm nữa. Ngay sau đó tên tiểu đệ đổ sụp xuống đất, không còn động đậy nữa. Nếu có người quan sát được tình trạng cơ thể tên tiểu đệ kia sẽ phát hiện sau lưng hắn tại vị trí trái tim đã bị lõm hẳn vào trong, chỗ lõm lại vừa đúng hình dạng quả đấm. Tất nhiên bị trúng v·ết t·hương như thế này thì tên tiểu đệ chắc chắn là t·ử v·ong rồi, c·hết không thể c·hết thêm được nữa.
Trong lúc cả đội Gấu Đen còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bóng đen kia đã dừng lại cách đám người chỉ vài mét, hiện ra hình dáng một thanh niên trẻ. Thì ra bóng đen này chính là Sơn vừa từ trong nhập định chữa thương tỉnh lại. Tên tiểu đệ xấu số kia vừa mới bước vào cửa toà nhà là trận pháp Sơn bố trí sẵn đã b·ị đ·ánh động rồi, Sơn cũng bị giật mình tỉnh lại. Cậu ngó ra ngoài cửa sổ quan sát xung quanh, đập vào mắt cậu chính là đội xe mô tô của Hắc ca rồi. Sơn bình thường rất bình tĩnh, khó biểu hiện ra cơn ức chế, nổi giận đùng đùng gì, nhưng đêm qua gặp tình huống bất ngờ, bản thân gặp thua thiệt, b·ị t·hương cũng không nhẹ, cho đến lúc này thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, vậy mà còn bị cái đám chó săn này tìm đến cửa làm phiền, Sơn cũng bắt đầu nóng máu lên rồi. Sau đó chúng ta gặp cảnh tượng vừa mới xảy ra bên ngoài toà nhà trú ẩn.
“Cũng không cần phải tìm nữa đâu, tao cũng có chuyện muốn tính sổ với tụi mày đây.” – Sơn lên tiếng đánh vỡ sự ngạc nhiên của nhóm người Hắc ca, giọng nói cậu lạnh lùng không chút cảm xúc làm đám người có loại cảm giác như đang ở trong hầm băng vậy.