“Thì ra là mày ở đây, mày làm tao tốn rất nhiều thời gian đi tìm đấy.” – Hắc ca sắc mặc âm trầm lên tiếng – “Mày làm gì thằng kia rồi?”
“Cũng không có gì đâu, tao chỉ tiễn nó một đoạn đến suối vàng mà thôi.” – Sơn đáp lại không chút do dự.
Ngoài miệng thì là như thế, nhưng trong lòng Sơn cũng không thoải mái lắm. Lúc nãy lên cơn nóng giận nên ra tay dứt khoát, bây giờ hơi bình tĩnh lại Sơn tự thắc mắc không biết là mình có độc ác quá không. Là người từng trải, lão Thạch cũng đoán được đại khái lúc này Sơn đang nghĩ những gì. Dẫu sao đã từng là người bình thường, mới bước lên con đường tu luyện không bao lâu, trước đây Sơn chỉ mới g·iết qua xác sống, không có ảnh hưởng tâm lý gì, nhưng lần này lại thực sự là lần đầu tiên g·iết người, còn giữ được bình tĩnh như bây giờ cũng không phải là dễ rồi.
“Không việc gì phải áy náy hay e ngại, người tu luyện chúng ta không phải chịu ước thúc hay gánh vác gì từ pháp luật, luật lệ thông thường huống chi là trong cái thế giới hỗn loạn này. Lại nói nếu có người không biết tốt xấu cản trở con nhiều lần thì cũng không thể cứ mãi nhân từ được. Tất nhiên ta không bảo con phải phạm vào g·iết chóc không cần thiết, nhưng tuỳ vào đối tượng hãy xem xét có nên ra tay hay không, nếu đã quyết định ra tay thì phải dứt khoát.” – Lão Thạch truyền âm cho Sơn.
“Sư phụ dạy phải, nghĩ lại thì cái lũ mất dạy này cũng chả phải loại tốt lành gì, việc chặn đường c·ướp c·ủa, thậm chí là diệt khẩu như này làm chắc cũng không ít, chúng có c·hết cũng chưa hết tội. Sao con phải áy náy vì ra tay với bọn chúng cơ chứ.” – Sơn kiên định đáp lại.