Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 18: Tái chiến



Sắc trời chuyển dần về đêm, những tiếng gào thét ghê tai bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, những kẻ đi săn đêm lại ra khỏi hang ổ bắt đầu một đêm g·iết chóc mới. Không có người nào nguyện ý ra ngoài vào buổi đêm, đặc biệt địa điểm lại là một thành phố bỏ hoang như thế này.

Lúc này trong một toà nhà ba tầng không lành lặn, tại một căn phòng tối tăm, mở ra một đôi mắt sáng trưng, bên trong có tia sáng lướt qua, nhìn vào tạo cho người ta một cảm giác sục sôi chiến ý. Đôi mắt này không của ai khác mà chính là của Sơn, người đã hoàn thành khôi phục thương thế, đang sẵn sàng tái đấu với cái lũ mất dạy thích đánh lén hôm qua. Sơn cũng không lập tức đứng dậy mà là kiểm tra lại toàn bộ mọi ngóc ngách trong cơ thể một lần nữa. Dù b·ị t·hương nhưng không phải là không có thu hoạch gì, chân nguyên lại được rèn luyện một lần, tu vi tịnh tiến một chút, pháp thuật cũng nhờ vụ sáng nay mà thuần thục hơn.

Khi cảm thấy mọi thứ đều ổn rồi, Sơn mới đứng dậy vươn vai, vặn vẹo thân thể cho giãn xương cốt chút, chợt nhận ra cái áo mình đang mặc rách rưới thấm máu nhìn rất thê thảm. Sơn tiện tay cởi ra làm một mồi lửa đốt sạch rồi lấy ra áo mới từ ngọc lưu trữ ra mặc.

“Quên không dặn con từ trước, lấy cái áo ta luyện chế từ trước ra mà mặc, tuy nhìn kiểu dáng hơi kỳ lạ so với thời đại này, nhưng lại có thể bảo vệ con khỏi những đòn t·ấn c·ông bất ngờ như trước.” – Lão Thạch lên tiếng đề nghị - “Vốn ta nghĩ là có ta ở đây thì cái áo cấp thấp nhất này là không cần dùng đến, nhưng ta hơi coi thường những sinh vật tại thế giới này rồi, lại có thể vượt qua cảm giác của ta. Cho nên để đề phòng thì con vẫn là nên mặc vào đi, sức phòng ngự không quá cao nhưng có còn hơn không.”

Sơn cũng không có ý kiến gì, con mèo biến dị hôm qua làm cậu rất kiêng kị, cho nên có phòng bị trước vẫn là tốt nhất. Nhưng vừa lôi cái áo ra Sơn lập tức hiểu lời sư phụ nói kỳ lạ là thế nào rồi. Nhìn cái áo này không khác một chiếc áo ba lỗ là mấy, nhưng nó chỉ có một lỗ bên phải để xỏ tay qua, bên còn lại thì hở đến eo, đúng chuẩn mẫu áo người tiền sử trong phim rồi. Sơn cười khổ không thôi, chính mình mặc vào không biết sẽ thành hình dáng gì, nhưng dù sao cũng là để phòng thân, cũng không kén chọn được. May là áo cũng không dày lắm, có thể mặc bên trong áo bình thường khác. Trái ngược với suy nghĩ ban đầu của Sơn, áo này nhìn thì có vẻ thô ráp ngứa ngáy, nhưng mặc vào lại cực kỳ thoải mái, mát mẻ, không hề bị gò bó. Thử truyền vào một ít chân nguyên, Sơn có cảm giác cái áo như có liên kết với cơ thể mình vậy, chỉ cần nghĩ là có thể dồn lực lượng lại vào một vị trí để tăng sức phòng thủ tại vị trí đó lên, quả thực rất tiện dụng.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ăn nhẹ một chút, Sơn đã sẵn sàng đối mặt với đám quái kia rồi. Không chần chừ nữa, cậu lại như lần trước lướt qua từng căn nhà liên tiếp tiến về hướng công trường hôm qua. Cũng không mất bao nhiêu thời gian, Sơn đã đến địa điểm cần đến, lần này cậu trực tiếp nhảy thẳng vào giữa công trường. Hôm qua Sơn đã dọn gần như hết chỗ xác sống tại đây rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm nữa, nhưng cũng chỉ toàn là loại thường, không có gì đáng chú ý. Thế là Sơn lao thẳng về phía sâu trong công trường nơi con trung cấp hôm qua chiếm giữ.

“Quả nhiên là mày vẫn ở đây! Tao phải xử lý mày nhanh chóng rồi còn đến lượt con mèo kia nữa.” – Sơn nhìn thấy con trung cấp, liền lên tiếng.

Con trung cấp này cũng đã phát hiện ra Sơn, nó lập tức gào to lên rồi lao thẳng về phía Sơn.

“Hôm nay không chơi chiêu nữa à?” – Sơn không hề nao núng mà ung dung né qua một bên – “Ồ, v·ết t·hương hôm qua cũng đã liền hết lại rồi, sức khôi phục thật đáng sợ! Vậy thì tao sẽ chém đến khi mày không hồi phục được nữa.”

Do Sơn đã né sang một bên, con trung cấp theo đà cú huých cứ thế chạy về phía xa hơn, Sơn thuận thế giẫm mạnh xuống đất phóng theo sau lưng con trung cấp rồi tung ra một cú đạp cực mạnh vào lưng nó. Con trung cấp không kịp định trụ thân thể, lại bị trúng cú đá của Sơn nên cả người nó ngã sấp xuống đất rồi lướt thêm đoạn nữa mới dừng.

“Tốt lắm, giờ ăn chiêu này của tao xem.”

Sơn nhảy đến gần con trung cấp rồi dùng tốc độ nhanh nhất cùng sức mạnh lớn liên tục huy kiếm, đường kiếm đi nhanh đến nỗi mắt người bình thường khó mà theo kịp được, chỉ nhìn thấy hàng loạt những đường cong trắng dội liên tiếp vào lưng con trung cấp. Đây chính là một màn dồn ép róc thịt theo đúng nghĩa đen!

Theo lưỡi kiếm của Sơn vung lên rồi chém xuống, trên cơ thể con trung cấp càng ngày càng có nhiều v·ết t·hương hơn. Ban đầu v·ết t·hương chỉ bé thôi nhưng càng lúc càng lớn dần lên, dù cho sức hồi phục của con trung cấp có lớn hơn nữa cũng không kịp với tần số chém này. Nó lúc này không thể nhấc cơ thể lên được nữa, kiếm của Sơn đã cắt đứt qua hầu hết gân trên chân tay nó rồi, bây giờ nó chỉ có thể gào thét mà thôi. Theo số lượng vết chém nhiều lên, từng tia máu xanh lè cũng đồng thời vẩy tung toé, không thiếu là bắn về phía người Sơn. Nhưng không ngoại lệ, tất cả đều chỉ bắn đến khoảng cách người Sơn 1cm thì dừng lại, thì ra là Sơn đã chủ động dùng chân nguyên bọc lại toàn thân, vừa tránh v·ết m·áu, vừa có thể chặn lại đánh lén. Đúng vậy, từ nãy đến giờ Sơn chưa kết liễu con trung cấp là muốn dùng tiếng gào của nó dụ con mèo biến dị ra, tuy việc làm này khá nguy hiểm, có thể sẽ dẫn cả một vài thứ nguy hiểm hơn xuất hiện, nhưng cậu cũng hết cách rồi, chẳng lẽ lại dùng cá dụ nó chắc?

Một tiếng xé gió bỗng nhiên xuất hiện, nó đang ở rất gần Sơn, khi tiếng này chỉ còn cách Sơn một đoạn ngắn, cậu lập tức xoay người nhanh hết cỡ, kiếm cũng theo đó xoay ra một vòng cung, vừa vặn v·a c·hạm với thứ đã tạo nên tiếng xé gió kia. Va chạm mạnh làm bắn ra cả tia lửa, sau đó cả Sơn cũng thứ kia tách ra làm hai hướng đối diện nhau. Thứ kia khi dừng lại thì cũng đã hiện ra chân thân, đúng là con mèo biến dị hôm qua rồi, nó chắc chắn là ở gần đây nên mới xuất hiện nhanh như thế.

“Cuối cùng mày cũng chịu xuất hiện, làm tao hơi tốn công rồi đấy.” – Sơn lên tiếng đồng thời ném một q·uả c·ầu l·ửa về phía con biến dị trung cấp.

Tuy không quá nhanh nhưng con trung cấp cũng bị thiêu đốt sạch sẽ chỉ chừa lại viên tinh hạch trong đầu nó. Sơn không định nhặt viên tinh hạch luôn mà là quan sát con mèo biến dị. Nhưng một điều làm Sơn không tin được vào mắt mình đó là con mèo ngay trước mặt cậu lập tức biến mất, cứ như tan vào không khí vậy. Sơn cảnh giác giơ kiếm lên thủ thế, hướng mắt quan sát xung quanh. Bỗng vụt một tiếng, Sơn quay đầu sang hướng mình vừa thiêu con trung cấp, chỉ thấy con mèo biến dị lại trống rỗng xuất hiện, còn viên tinh hạch thì đã biến mất.

“Ra là chú mày thích tinh hạch.” – Lão Thạch lên tiếng.

Bất ngờ là viên tinh hạch lại đang nằm lơ lửng trên lòng bàn tay của lão rồi, động tác thật nhanh!

“Bộ lông con mèo này có công năng đặc biệt, có thể biến đổi màu sắc hợp với hoàn cảnh, hơn nữa còn che giấu được cả cảm giác của ta, con chiến đấu với nó phải cẩn thận.” – Lão Thạch nhắc nhở Sơn.

“Con sẽ cẩn thận.” – Sơn đáp lại, rồi hướng con mèo vẫy tay với giọng khiêu khích – “Mày có giỏi thì đến đây đi.”