Con mèo này cũng không hùng hổ lao vào t·ấn c·ông mà lại đứng đấy nhìn Sơn chằm chằm, cái đuôi dài của nó thì bắt đầu ngoe nguẩy liên tục. Sơn cũng không biết nó đang muốn làm gì nữa, cậu nghĩ: “Mình có nên chủ động t·ấn c·ông không? Hay là nó muốn nhử mình t·ấn c·ông trước?”
Lúc Sơn đang do dự không biết có nên t·ấn c·ông không thì con mèo đột nhiên biến mất tại chỗ, nó lại dùng trò này rồi! Đằng nào cũng không nhìn thấy nó đâu, Sơn liền nhắm mắt lại để tập trung nghe tiếng động. Nhưng chỉ khi con mèo giơ móng vuốt ra vồ lấy Sơn thì tiếng xé gió mới làm cậu nghe ra được nó đang ở hướng nào, lúc ấy thì cũng chỉ kịp xoay kiếm ra đỡ thôi, có khi cũng còn không kịp đỡ nữa huống chi là muốn phản công. Con mèo di chuyển quá nhẹ nhàng, gần như không có tiếng động mấy, cơ thể nó lớn vậy nhưng lai cực độ linh hoạt, nó thay đổi hướng liên tục t·ấn c·ông. Có mấy đòn là Sơn còn dùng kiếm chặn lại được, còn lại sẽ đánh trúng cơ thể cậu, cũng may là có áo của lão Thạch hộ thân nên cơ bản là không b·ị t·hương, nhưng cứ bị động nhận đòn thế này không phải là cách hay.
“Không t·ấn c·ông vật lý thông thường được thì thử pháp thuật xem sao.” – Sơn lẩm bẩm.
Sơn lập tức thu kiếm lại, sau đó vận chuyển một phần chân nguyên trải ra khắp xung quanh cơ thể, xong rồi cậu bắt đầu kết ấn của hoả cầu pháp thuật, nhưng lại không thấy bất kỳ q·uả c·ầu l·ửa nào hiện lên. Nhưng ngay khi tiếng xé gió tiếp theo vừa mới phát ra thì Sơn đã hét lên: