Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 20: Rừng cây biến dị



Sau mấy tiếng điều chỉnh lại trạng thái cơ thể, cuối cùng Sơn cũng trở lại trạng thái đỉnh phong, nhưng cậu cũng không vội rời đi luôn, mà quyết định sẽ ngủ một giấc. Lão Thạch cũng đồng ý Sơn nên ngủ vài tiếng để trạng thái tinh thần cũng hồi phục đến tốt nhất, dù sao cảnh giới Khí Cảm vẫn chưa thoát khỏi phạm trù người bình thường, không cần liên tục như trước nhưng ăn với ngủ thì vẫn là không nên bỏ qua.

Lúc mặt trời đã gần lên đến vị trí cao nhất, Sơn cũng được lão Thạch đánh thức dậy. Lúc này Sơn cảm thấy tinh thần thật sự thoải mái, thần kinh cẳng thẳng sau mấy lần chiến đấu cũng được giải toả.

“Lâu ngày không quan tâm đến giờ giấc, bây giờ con lại thấy nhớ, sư phụ có biết cách nào để xác định thời gian chính xác không?” – Sơn thắc mắc.

“Nếu không dựa vào mặt trời, mặt trăng hay các vì sao thì đơn giản nhất là dựa vào nhịp hoạt động của các bộ phận trong cơ thể. Con tu luyện chưa lâu, nhịp hoạt động cơ bản vẫn còn lưu giữ, chỉ cần để ý chút là tính ra được, mặc dù một ngày tại tinh cầu này lên đến 25 giờ, nhưng cơ bản sẽ không xê xích quá nhiều.” – Lão Thạch trả lời.

“A, những 25 tiếng một ngày, lâu nay con cũng không để ý đến.”

“Đúng vậy, ngoài ra khi con tu luyện đến cảnh giới cao hơn, công pháp tự động vận chuyển theo chu kỳ chậm, thì xác định thời gian hiệu quả nhất là dựa vào thời gian một vòng vận chuyển công pháp là được.”

“Con rõ rồi.”

“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu tiến đến địa phương mới thôi.”



Nói rồi hai người liền rời khỏi toà nhà, tuyển một phương hướng khác rồi đi theo. Trên đường rời đi thành phố này, hoàn toàn ra do lão Thạch một bên chỉ cho Sơn đi tuyến an toàn nhất, tránh đi các khu vực đông xác sống hoặc hang ổ của những loài nguy hiểm mà Sơn chưa thể đụng độ được. Sơn di chuyển tốc độ cũng khá nhanh nên chỉ mất khoảng hai giờ đồng hồ là đã ra khỏi thành phố rồi. Đi qua thành phố được mấy trăm mét thì Sơn nhìn thấy một cánh rừng lớn.

“Quái lạ thật, sao ở gần một thành phố lớn thế này lại có một khu rừng được nhỉ? Con nhớ lần trước hỏi qua vị trí thì tỉnh này đâu còn mảnh rừng lớn nào đâu nhỉ, chủ yếu là các thành phố lớn cùng các khu công nghiệp mới đúng chứ.” – Sơn thắc mắc.

“Tất nhiên là không đúng rồi, khu rừng này có sinh cơ lớn đến mức không tưởng, mật độ các cây lại dày đặc cực đáng ngờ, ta nghĩ đây là một đám thực vật biến dị rồi.” – Lão Thạch nói ra điểm đáng ngờ.

“Thực vật biến dị sao? Kích thước và số lượng lại lớn như vậy, con nghĩ chúng ta nên đi đường vòng cho chắc ăn.”

“Nhưng ở trong này ta lại cảm thấy sự hiện diện của một loài cây mà ta từng gặp được, có thể là loài hiếm, cũng có thể nó đã tuyệt diệt trên địa cầu, lâu rồi ta mới cảm thấy khí tức này.” – Lão Thạch hơi chần chờ – “Có thể nó sẽ có ích cho việc tu luyện, con có thể cân nhắc có muốn đi lấy hay không.”

“Ồ, cây này có ích cho việc tu luyện sao? Sư phụ nói con mới để ý, từ khi bị kéo sang thế giới này, con chưa từng tìm được bất cứ thứ gì có ích cho việc tu luyện, trừ tinh hạch.” – Sơn suy nghĩ giữa được và mất rồi mới lên tiếng tiếp – “Đã vậy thì con phải vào xem mới được, tất nhiên là phải làm ra chuẩn bị trước.”

“Theo con được biết những loài thực vật bình thường có khả năng bắt sinh vật khác làm thức ăn thì hay phát hiện con mồi bằng tiếp xúc, tức là có chuyển động làm chúng nhận ra được thì chúng sẽ t·ấn c·ông con mồi. Vậy cách tốt nhất để lẻn vào khu rừng này hẳn là bố trí một trận pháp báo hiệu khi có dấu hiệu tiếp xúc bản di động là được.”

“Không sai, nhưng biết đâu sau khi biến dị bọn chúng lại mọc tai mọc mắt ra thì sao?” – Lão Thạch nửa thật nửa đùa lên tiếng.



“A, sư phụ nói vậy thực ra là cũng có khả năng, vậy phải dùng cách khác thôi.” – Sơn lại lâm vào suy nghĩ – “Vậy thì có thể dùng mồi nhử trước để kiểm tra cách săn mồi của đám thực vật này.”

“Con cứ thử xem sao.” – Thấy Sơn có ý muốn hỏi ý kiến mình, lão Thạch không bày cách gì mà là để Sơn tự nghĩ.

Sơn hiểu ý lão Thạch, cũng không cố hỏi nữa mà là ngồi phịch xuống đất, bắt đầu suy nghĩ. Sơn dám ngồi đây không đề phòng gì căn bản cũng không phải cầu bất cẩn hay quên gì, mà căn bản là không có bất kỳ một con xác sống hay thú biến dị nào dám bén mảng đến khu vực này. Hoặc là có đến nhưng chắc là cũng thành mồi của đám cây biến dị này hết rồi. Càng nghĩ Sơn càng thấy đúng, thảo nào đi cả đoạn đường mà không thấy nổi một bóng người nào. Ngoài loại như Sơn mới sang thế giới này ra, không biết tí gì về thế giới này, còn ai dám bén mảng đến địa phương như thế nữa chứ, huống chi là nghĩ cách đi vào “khu rừng” này.

Ngồi nghĩ một lúc thì Sơn đã nảy ra được cách mà cậu nghĩ là có khả năng thành công nhất. Sơn loé lên một ý nghĩ, một quyển sổ nhỏ chợt hiện lên tay cậu, sau đó cậu xé ra một tờ giấy, bắt đầu phóng một ít chân nguyên lên đầu ngón tay rồi vẽ lên trang giấy. Làm xong thì Sơn gấp tờ giấy lại thành hình máy bay rồi phóng nó về phía đám cây.

“Phong trận, lên!” – Sơn thầm hô lên.

Thì ra Sơn đã vẽ lên tờ giấy một tiểu trận tạo gió, giúp máy bay duy trì được tốc độ bay cùng độ cao trên không trung. Ở ngoài rìa mật độ thực vật còn chưa quá dày, máy bay nhỏ bay thẳng qua một đoạn cũng chưa bị chạm trúng cây nào. Thấy máy bay vẫn chưa bị làm sao, Sơn liền chuẩn xác ném ra một viên tinh hạch cậu đã cầm sẵn về phía cái máy bay.



“Hoả trận, lên!” – Khi viên tinh hạch vừa đến gần cái máy bay, Sơn liền hô thêm lần nữa.

Bất ngờ cái máy bay đột nhiên b·ốc c·háy lên, ngọn lửa này lại không hề mạnh, mà là cố tình được thu nhỏ lại chỉ đủ để tạo ra tiếng cháy bập bùng khe khẽ. Ngay lúc ấy, hàng loạt dây leo kích thước khác nhau từ bốn phương bát hướng bắt đầu ồ ạt đập tới, tốc độ cùng lực đạo phải gọi một cái chữ khủng! Cái máy bay giấy còn chưa kịp cháy hết bởi lửa thì đã bị dây leo đập nát bét không còn tung tích.

“Quá khủng kh·iếp, con mà lao vào giữa, dù có dùng áo bảo hộ của sư phụ lẫn chân nguyên bao quanh toàn thân chắc vẫn sẽ bị đập nát bét chỉ sau vài giây mất.” – Sơn kinh hãi thốt lên.

“Ừ, cũng không hẳn sẽ nát bét, nhưng cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho chúng sớm thôi, kết cục cũng không khác gì.” – Nghe lời này từ lão Thạch, Sơn lại càng nổi da gà hơn.

“Nhưng thí nghiệm này cũng thành công đấy chứ, bọn này cực kỳ n·hạy c·ảm với âm thanh, vậy chỉ cần không tạo ra âm thanh là được rồi.” – Lão Thạch an ủi Sơn.

“Vậy là phải kèm thêm cả trận pháp che lại âm thanh nữa, sẽ tốn chân nguyên lắm đây.” – Sơn thở dài.

Sau đó, Sơn bắt đầu lấy ra hai viên tinh hạch cấp thấp rồi bắt đầu khắc hoạ hai loại trận pháp lên trên. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên Sơn thử vẽ trận đồ lên tinh hạch, khó có thể thành công ngay từ đầu, không chỉ vậy cậu còn phải làm lại đến mười mấy lần lận.

“Quá là tốn kém rồi, tinh hạch cũng không phải đá nhặt dưới đất, tiêu hao này cũn quá lớn đi.” – Sơn vừa vẽ vừa đau lòng than thở.

“Không sao, cũng là một cách luyện tập trận pháp, vẫn là rất lời rồi, tinh hạch hết thì kiếm lại sau cũng được.” – Lão Thạch an ủi.

May mà cuối cùng cũng hoàn thành hai loại trận pháp trên, để cho chắc ăn, Sơn lấy viên tinh hạch lấy được từ con xác sống biến dị trung cấp ra bắt đầu hấp thu linh khí bên trong hồi phục lại một phần chân nguyên.

“Chuẩn bị xong rồi, giờ bắt đầu tiến vào thôi. Để xem sẽ là kinh hỉ hay là kinh hoàng đây.” – Sơn nhìn về phía rừng cây, trong mắt mang theo tinh mang.