Ông Hà bị kinh ngạc cũng phải thôi, từ khi ông ta kiểm soát được con hổ biến dị này, nó đã đạt cấp 6, thực lực trong cùng cấp đã phải gọi là số một số hai. Sau một thời gian bồi dưỡng, cuối cùng con hổ cũng đã tăng lên cấp 7, thực lực lại tịnh tiến lên một mảng lớn, ngoài ra nó còn đột biến thêm một số đặc điểm mới. Tiêu biểu nhất phải kể đến bộ móng vuốt của nó, chẳng những sắc nhọn, lại còn cứng cáp vượt trội, nói không ngoa đến kim cương cũng có thể bị bộ móng này cắt qua. Lại kèm thêm sức mạnh thể chất vượt trội của con hổ, gần như không có thứ gì có thể cản được nó mới đúng. Ấy vậy mà hôm nay con hổ mới chỉ chặn một đòn công kích từ cậu trai trẻ kia, mặc dù là bị động, nhưng móng vuốt của con hổ trực tiếp bị cắt đi gần nửa. Vậy thì chỉ có hai khả năng, một là năng lực của cậu trai kia quá mạnh, hai là sức lực cùng v·ũ k·hí của cậu ta đã quá vượt trội. Đáng sợ hơn là cả hai trường hợp trên đều cùng xuất hiện trên người cậu ta. Nhưng cho dù là trường hợp nào thì cũng làm ông Hà hứng thú không thôi, nếu có cơ hội nghiên cứu thì không còn gì tuyệt vời bằng. Từ biểu hiện vừa rồi của Sơn, ông Hà nhận ra thực lực của Sơn rất mạnh, nhưng ông cũng chỉ là bị bất ngờ, chứ không thực sự lo con hổ của mình không đánh lại được. Dù sao vừa rồi cũng chỉ là bị t·ấn c·ông bất ngờ, con hổ cũng chưa tung ra toàn bộ sức mạnh. Lại nói cho dù con hổ có bị thất thế thì ông vẫn còn mấy con bài tẩy, chú ý kịp thời nhúng tay vào thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Tôi nhìn ra cậu thật sự rất mạnh, nhưng cũng chưa chắc đã mạnh hơn con thú cưng này của tôi. Nếu hai bên đánh nhau thì chỉ làm cho hai bên cùng nhận về tổn thương không đáng có thôi.” – Ông Hà vẫn giữ thái độ bình tĩnh phân tích tình hình, cuối cùng chốt lại – “Vẫn là đề nghị như trước, tôi hy vọng cậu có thể đi theo tôi, tôi còn có thể làm cho cậu mạnh hơn, rồi chúng ta sẽ cùng nhau làm bá chủ thế giới này.”
“Nếu chỉ có mấy lời đấy thì ông cũng không cần thiết phải mở miệng thêm nữa đâu. Đừng nói một con, hôm nay dù cho ông có thêm vài chục con súc vật như này bảo vệ thì tôi cũng phải chém c·hết ông.” – Sơn giận dữ quát.
Con hổ biến dị nghe thấy lời Sơn nói, nó dường như cũng hiểu ra là cậu đang mắng nó, không chờ ông Hà phát động mệnh lệnh, nó liền gào thét rồi hướng về Sơn mà t·ấn c·ông. Ông Hà thấy vậy cũng không ngăn cản, dù gì ông ta cũng muốn kiểm tra xem khả năng thực sự của Sơn là gì. Mà kể cả Sơn có bị g·iết c·hết, chỉ cần còn để lại một mảnh vụn ông ta cũng có thể lấy về nghiên cứu được, không vấn đề gì. Con hổ không bị ngăn cản, tốc độ lao lên t·ấn c·ông phải nói là kinh người, khoảng cách hơn chục mét mà nó chỉ nhảy nhẹ có một cái đã thu gọn lại rồi, trực tiếp giơ một chân lên vả về phía Sơn, cả quá trình có khi không đến một phần mười giây. Sơn từ trước đã nếm trải qua tốc độ của con hổ này, rất nhanh. Bây giờ gặp lại, tốc độ của nó lại đã tăng lên một tầng cao mới, Sơn đã nhanh hơn hồi đấy nhiều mà giờ vẫn không lại nổi nó.
Con hổ t·ấn c·ông khá bất ngờ, tốc độ cũng nhanh hơn Sơn là thật, nhưng đừng nên coi thường khả năng phản xạ của tu tiên giả. Chỉ trong thời gian ngắn ấy, cộng thêm khả năng điều chuyển chân nguyên cấp tốc do điểm sáng Sơn khám phá ra sau khi đột phá đem lại, gần như ngay lập tức Sơn đã kịp dồn chân nguyên cùng sức lực mạnh mẽ vào kiếm, ngay sau đó chém ra một kiếm, trực tiếp đối chọi với một vả kia của con hổ. Con hổ lần này cũng không vừa, thật sự là nó cũng biết Sơn không dễ chơi, vừa đến cũng là một vả toàn lực. Hai bên cứ thế đụng vào nhau, cuộc đọ chiêu này nếu nói về lợi thế, Sơn có lợi thế về chân nguyên và sát thương từ kiếm, còn con hổ thì chỉ có lợi thế về sức mạnh, sát thương hay dị năng lượng thì không kịp đọ lại Sơn. Không bất ngờ lắm Sơn lại một lần nữa bị đẩy ra ngoài, nhưng không hề b·ị t·hương. Ngược lại là con hổ, nó chỉ lùi lại một chút, nhưng trên bàn chân của nó đã bị cắt ra một vạch máu lớn, làm nó đau đớn gầm thét rung cả toà nhà.
“Thật sắc nhọn! Thanh kiếm này thật không tầm thường! Dù không lại bộ móng vuốt kia thì da thịt thú cưng của tôi cũng thuộc loại bền bỉ, cứng rắn nhất mà tôi biết, không ngờ cậu vẫn có thể chém cho nó b·ị t·hương đến mức này được. Công nghệ rèn cùng nguyên liệu rèn nên thanh kiếm này tuyệt đối nằm ngoài hành tinh của chúng ta.”
Ông Hà ở một bên vừa quan sát cuộc giao tranh vừa rồi, ông ta không hề hoảng hốt mà là bình tĩnh phân tích tình huống. Phải nói là phân tích của ông Hà này cũng khá chính xác, Sơn dù bây giờ chỉ muốn chém c·hết ông ta nhưng cũng không thể không thừa nhận khả năng quan sát cùng kiến thức của người này thật uyên bác. Sơn không vội t·ấn c·ông ngay mà quan sát con hổ một lần nữa, v·ết t·hương trên bàn chân của nó tuy khá sâu, nhưng lại đang lành lại với tốc độ nhìn thấy được, không đến mức lập tức lành lại ngay, nhưng lâu lắm là một giờ nữa sẽ không còn để lại cả sẹo. Vậy cũng đủ thấy khả năng hồi phục của con hổ biến dị này biến thái đến mức nào rồi. Theo Sơn suy đoán, khả năng này có thể là do tăng cấp, hoặc là do lão nhà khoa học điên này nghiên cứu cải tạo ra được. Nhưng cho dù là cái nào thì cũng không phải thứ tốt lành gì. Mà vừa rồi chỉ là hơi bất ngờ t·ấn c·ông lại, nên Sơn còn chưa dùng toàn lực, nếu không thì v·ết t·hương mà con hổ gặp phải còn nặng nữa. Sơn cũng chưa sử dụng chân nguyên của mình thông qua vết chém lưu lại trên cơ thể con hổ, nếu không sao nó hồi phục nhanh được như vậy. Đây cũng là để chứng minh dù cho con hổ có mạnh hơn so với Sơn dự đoán ban đầu thì cậu cũng không hề sợ nó, ngược lại cậu còn có niềm tin có thể giải quyết được nó.
Về phía con hổ biến dị, sau khi nhận một v·ết t·hương như vậy, nó chỉ gào một lần rồi đã dừng lại. Nó không vội t·ấn c·ông tiếp ngay mà là đang dùng ánh mắt căm thù cùng cảnh giác nhìn chằm chằm vào Sơn. Nó cảm thấy con người này thật sự khó chơi, vậy mà làm cho nó b·ị t·hương nặng đến mức độ này. Dù có khôn hơn động vật thông thường thì nó vẫn chỉ là một con vật, lần đầu bị cắt vào móng vuốt nó chỉ nghĩ là nó chưa dùng toàn lực nên chịu thiệt, lần thứ hai nó muốn phản công, đã dùng toàn lực nhưng lại b·ị t·hương không nhẹ. Nên lần này con hổ mới cảnh giác, không dám tuỳ tiện t·ấn c·ông để rồi phải chịu đau điếng như vậy nữa. Nhìn Sơn thêm vài lần, con hổ đột nhiên nheo mắt lại, như là người ta đã nhớ ra được gì đó.
“A, cậu lại còn là ngươi quen của con vật này nữa. Nó mới nhận ra được nó đã từng gặp cậu rồi đấy!” – Ông Hà lập tức hiểu ra, liền tủm tỉm cười giải thích.
“Ông còn hiểu nó nữa cơ à, xem ra ông nuôi nó rất tốt đấy!” – Sơn mỉa mai một câu – “Đúng, tôi đã từng đụng độ phải nó, cũng từng chịu thiệt dưới móng vuốt của nó, nhưng bây giờ thì không. Nợ cũ, thù mới gộp lại cả thảy, lần này tôi sẽ tiễn nó đi một đoạn.”
“Rất tốt, tôi rất thích tính cách này của cậu. Tiếc là chúng ta không cùng chí hướng, tôi chỉ có thể hợp tác cùng cậu sau khi cậu…” – Ông Hà còn chưa nói xong câu thì một giọng nói khác đã chen ngang lời ông ta rồi.
“Nói nhiều thế, có thế ngậm cái mồm của lão vào được không?” – Tiểu Hoa vừa xuất hiện bên cạnh Sơn liền không nể nang ai nói lớn, xong mới quay qua hỏi Sơn – “Đại ca ngươi có cần ta giúp đỡ xử lý con hổ lớn kia không?”
Sơn chẳng cần quay lại nhìn cũng biết là đám lính kia tất cả đều đã bị Tiểu Hoa hạ gục rồi. Dù cho đã từng dặn qua Tiểu Hoa là nên nương tay với con người, đừng tuỳ tiện sát sinh, nhưng lần này cậu cũng không quản sống c·hết của đám này nữa, đám người từ căn cứ này làm cậu quá thất vọng, khó mà mềm lòng nổi. Tiểu Hoa bây giờ đã rảnh tay, có nó giúp sức nữa thì con hổ biến dị này gần như là cá nằm trên thớt, chỉ chờ hai người đến chém. Nhưng Sơn muốn chính mình giải quyết con hổ này, vừa để thử nghiệm thực lực của mình, vừa coi như là trả lại mối thù cũ.
“Không cần đâu, anh muốn tự tay hạ được nó. Nhóc chỉ cần ở một bên để ý giúp anh lão già kia là được, đừng để lão làm gì quấy phá đến trận chiến của anh.” – Sơn dặn dò.