Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 165: Tái chiến hổ biến dị (2)



Chương 164: Tái chiến hổ biến dị (2)

“Được rồi, có ta ở đây thì lão già đó không làm nổi trò gì đâu.” – Tiểu Hoa tự tin khẳng định.

Sơn cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu một cái. Lúc này tuy vẫn còn phẫn nộ nhưng Sơn cũng đã bình tĩnh hơn khá nhiều, cậu không muốn vì bản thân mình mất bình tĩnh mà làm ảnh hưởng đến hiệu quả của trận chiến này. Trong một trận chiến, chỉ cần đủ tỉnh táo thì dù không mạnh bằng đối thủ ta cũng có thể có một lợi thế nhất định, thậm chí là tìm được cách chiến thắng. Cũng như vậy, con hổ biến dị trước mắt chưa chắc đã mạnh hơn Sơn, nhưng nếu cậu cứ mù quáng t·ấn c·ông bừa thì sẽ dễ nhận phải thiệt thòi không đáng có, thậm chí là b·ị t·hương tổn.

Bên phía ông Hà, ông ta đang bị làm cho ngạc nhiên đến không biết phải nói cái gì. Ông ta không thể ngờ được sinh vật mạnh mẽ kia lại thực sự đang giao tiếp bằng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ y như hôm trước người phía dưới báo cáo, hơn nữa là giao tiếp cùng cậu trai trẻ kia. Vậy mà cậu ta lại còn có thể giao tiếp được với loài sinh vật lạ lùng này bằng ngôn ngữ của nó, càng khẳng định sinh vật này có trí tuệ rất cao. Đối với ông Hà, ông ta khá kiêu ngạo, cũng tự nhận mình là người thông minh, một loại ngôn ngữ có thể ông ta chưa từng được học bao giờ, nhưng chỉ cần dựa vào kiến thức về những ngôn ngữ mà ông ta đã biết, thêm với việc nghe qua người ta nói chuyện ông ta cũng đã có thể nắm được đại khái ý nghĩa của cuộc nói chuyện này rồi. Nhưng lần này nghe cậu trai trẻ cùng sinh vật lạ kia nói chuyện, ngoài biểu cảm khinh thường của sinh vật kia ra, ông Hà hoàn toàn không đoán ra được là hai người nói đến chủ đề gì. Hay là nói ông ta hoàn toàn không nắm bắt được quy luật của loại ngôn ngữ này. Cái này sao có thể, chẳng lẽ loại ngôn ngữ này nằm ngoài tầm hiểu biết của nhân loại? Tất nhiên suy luận này là đúng, ngôn ngữ của người tu tiên, người bình thường làm gì có chuyện muốn hiểu là hiểu được ngay, huống chi là tinh cầu này còn chỉ là một tinh cầu thuộc cấp thấp nhất, không từng có nổi một chút văn minh tu tiên nào.

“Cậu, cậu đang nói gì với nó vậy?” – Ông Hà tò mò không nhịn được liền lên tiếng hỏi Sơn.

Sơn nghe thấy ông Hà hỏi mình, nhưng cậu cũng không buồn trả lời, chỉ lườm ông ta một mắt, rồi đưa ánh mắt trở lại trên người con hổ. Mục tiêu hiện tại là phải hạ gục được con hổ này, sau đó mới đến ông ta. Còn về phía lão già này, đã có Tiểu Hoa nhìn chằm chằm, Sơn cũng không sợ ông ta chạy trốn được. Ông Hà cũng nhận thấy là Sơn không muốn nói chuyện với mình, ông ta không những không thất vọng mà còn rất hưng phấn là đằng khác.

“Rất thú vị! Đã cậu muốn thì tôi sẽ thành toàn cho cậu.” – Ông Hà nói lớn – “Đại Hổ, mau tiếp đãi người bạn trẻ này của tao đi!”

Con hổ cũng đã nóng lòng từ lâu, chẳng qua là do ngại kiếm của Sơn nên còn quan sát thôi. Nghe thấy mệnh lệnh từ ông Hà, con hổ liền gầm một cái, điên cuồng lao về phía Sơn. Con hổ lần này nhìn không khác mấy khi nãy, gần như mất kiểm soát mà lao về phía Sơn hòng t·ấn c·ông trực diện, tính dùng man lực vả c·hết Sơn. Nhưng Sơn đã quan sát kỹ lưỡng, lại không hề mất bình tĩnh, nên cậu đã nhìn ra được một chút gian xảo trong ánh mắt con hổ, rất giống một k·ẻ g·ian đang âm mưu ám hại người khác. Quả không sai, con hổ chạy gần về phía Sơn liền đột ngột chuyển hướng, lợi dụng ưu thế tốc độ cùng sự linh hoạt của mình, gần như ngay lập tức nó đã nhảy sang bên trái vài mét, rồi mới vồ về phía Sơn. Nếu là người khác, chắc chắn là sẽ theo phản xạ đón đỡ lấy cú lao trực diện kia mà không kịp chặn lại đòn bất ngờ phía sau, bị vồ phải chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Nhưng Sơn đã kịp nắm được tình hình, ngay lúc con hổ mới đổi hướng, cậu đã ngay lập tức chuyển kiếm về thể nằm ngang, vận dụng chân nguyên mạnh mẽ của mình, rồi vạch ra một đường vòng cung gần như đủ ba trăm sáu mươi độ, có thể nói là phòng thủ được xung quanh toàn thân cậu. Không ngoài dự đoán, con hổ vồ ra liền bị đường kiếm vòng cung này của Sơn chặn lại ở ngoài. Lần này dù cho con hổ vẫn không b·ị đ·ánh bật ra, nhưng nó lại một lần nữa bị kiếm cắt qua da thịt, máu me bắn tung toé ra ngoài. Con hổ b·ị c·hém đau lại phải lùi ra xa phía sau, miệng không ngừng gầm gừ.

Sơn quan sát lúc nãy cũng đã thấy quá đủ nên không chờ gì nữa, lợi dụng ưu thế hiện tại, cậu liền dồn thêm chân nguyên lên kiếm, rồi phi thân về phía con hổ. “Ăn một kiếm này đi!” – Cùng với tiếng hét lớn, Sơn liền chém ra một kiếm. Vốn nãy giờ toàn là nó chơi trò đánh bất chợt, bây giờ ngược lại là Sơn bất ngờ t·ấn c·ông nó trước. Tuy nói là tốc độ của con hổ nhanh hơn Sơn, nhưng trong khoảng cách gần thế này, tốc độ t·ấn c·ông của Sơn cũng phải làm cho con hổ hốt hoảng. Bị bất ngờ, con hổ cũng chỉ kịp giơ móng vuốt ra đỡ đòn. Nhưng lần này con hổ không may mắn như lúc nãy nữa, một kiếm này của Sơn mạnh hơn lúc mới v·a c·hạm lần đầu phải đến mấy lần, vừa chạm đến móng vuốt con hổ mà như cắt qua giấy, kiếm đi đến đâu móng vuốt đứt đoạn đến đó. Một kiếm này trực tiếp cắt đứt sạch cả bộ móng hai chân trước của con hổ. Con hổ cũng nhân cơ hội lùi được lại phía sau, như vậy mới không bị lưỡi kiếm chém qua người.

Con hổ lần này là thực sự sợ rồi, thứ cứng nhất trên người nó trực tiếp bị con người này cắt trụi rồi. Con hổ không hiểu, con người trước mắt này chắc chắn không mạnh bằng, cũng không nhanh bằng nó, nhưng nó vẫn không áp đảo nổi, lại còn b·ị đ·ánh lại quá đau. Tất cả sự hung bạo, tự tin của nó từ trước đến nay đã bị một kiếm này của Sơn chém nát cả rồi. Bản năng động vật của con hổ đang liên tục cảnh báo nó phải chạy đi, nếu không sẽ c·hết chắc. Nếu không phải nó vẫn bị ông Hà kiểm soát thì nó đã chạy từ lâu rồi. Vốn cứ nghĩ dựa vào khả năng hồi phục của con hổ thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì lớn, nhưng nhìn vào móng vuốt của con hổ sau khi bị Sơn chém đứt gần như không thể hồi phục nổi nữa ông Hà lần này cũng không còn bình tĩnh được nữa rồi. Ông Hà gần như gào thét trong đầu câu hỏi: “Cậu ta đã làm cái gì mà con hổ này mất cả khả năng hồi phục rồi?” Nhưng là một người từng trải, ông ta không thể mất bình tĩnh lúc này được, chỉ có thể tư trấn tĩnh bản thân lại.

“Tiếp tục t·ấn c·ông đi!” – Ông Hà ra lệnh cho con hổ, nhưng thấy nó e dè, ông ta liền quát lớn – “Mau t·ấn c·ông ngay cho tao!”

Con hổ bị ý chí trong đầu thúc giục, dù không muốn nhưng nó vẫn phải lao lên t·ấn c·ông. Về phía ông Hà, đã biết là con hổ không thế làm gì được Sơn, nhưng ông ta cũng không chịu bỏ cuộc. Nếu quan sát được sẽ thấy phía sau lưng ông Hà không biết từ đâu đã có một đoạn dây leo đang lăn lộn dưới đất. Tuy đoạn dây leo này nhìn có vẻ khô héo teo tóp, nhưng sức sống lại cực kỳ mãnh liệt. Lúc con hổ vừa mới lao lên lần nữa, chỉ thấy ông Hà hất tay một cái, đoạn dây leo kia liền từ dưới đất bắn mạnh về phía trước, thẳng hướng Sơn mà đi.

“Hừ! Lão già nghĩ ở đây không còn ai khác à?” – Tiểu Hoa hừ lạnh một tiếng.

Tiểu Hoa vẫn luôn chăm chú quan sát ông Hà, vừa thấy ông ta hành động bất thường là nó đã chuẩn bị ra tay rồi. Quả nhiên khi dây leo của ông Hà vừa mới phóng ra, Tiểu Hoa đã ngay lập tức phóng ra dây leo của chính nó, vừa vặn chặn lại đoạn dây leo kia.

“Ha ha! Mày bị lừa rồi!” – Ông Hà đắc chí cười lớn.