Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 170: Hoang mạc



Chương 169: Hoang mạc

Phượng đang nhanh chóng lăn về phía Sơn, trên người nó vẫn còn vương lại một ít khói độc xanh xám, nhưng vừa rời khỏi màn khói thì những khói độc đó đã bị gạt bay đi hết rồi. Sơn tiến đến nhấc bổng Phượng lên, vừa cảm nhận vừa quan sát nó cẩn thận một vòng. Nhìn chung là không có dấu hiệu bị nhiễm độc hay bị ảnh hưởng gì bởi loại độc hoá học hoặc dịch tiến hoá kia, ngược lại Sơn còn thấy nó nặng thêm một chút. Điều này chứng tỏ vỏ ngoài của Phượng quá bền, khói độc ăn mòn như thế mà vẫn không xi nhê gì với nó.

“Mày lại hấp thụ được thứ gì tốt nữa à?” – Sơn hỏi vu vơ.

“Chắc chắn là vậy rồi, thứ ăn hàng này có cái gì mà không bổ với nó.” – Tiểu Hoa chen miệng vào nói kháy.

Sơn lườm Tiểu Hoa một mắt, rồi cũng không để ý nữa. Nhưng kỳ lạ là trên người Phượng đột nhiên toả ra một thứ khí tức, giống như hồi trước nó từng bất giác toả ra, mà chỉ một thoáng rồi lập tức biến mất. Sơn thì còn không sao, chứ Tiểu Hoa thì bị làm cho rùng mình một cái, trốn biến ra sau lưng Sơn run lẩy bẩy. Sơn thấy cảnh tượng này liền ngạc nhiên hỏi:

“Chẳng lẽ mày vừa doạ con nhóc này đấy à?”

“Chính là nó, nó cố ý thả ra khí tức huyết mạch để doạ ta.” – Tiểu Hoa đã bớt run, nhưng vẫn trốn sau lưng Sơn tố cáo.

“Ha ha! Ai bảo nhóc nói xấu nó, bị doạ như vậy là còn nhẹ đấy!” – Sơn cười cợt một chút, rồi cũng dừng lại quay sang Phượng nhắc – “Được rồi, mày cũng đừng doạ con nhóc này nữa.”

“Hừ!” – Tiểu Hoa bực mình quay phắt đi hướng khác.

Sơn lắc đầu bỏ qua, đây chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng cậu vẫn khá ngạc nhiên, không ngờ Phượng lại còn hiểu được lời Tiểu Hoa là có ý châm chọc nó, nó còn biết thả ra khí tức huyết mạch để trả đũa nữa chứ. Xem ra trí tuệ của Phượng lại phát triển thêm nữa rồi, vậy không biết liệu nó có sớm “nở” ra, hay tiến hoá thêm nữa không? Đã đón được Phượng, Sơn lại dành ra nửa ngày để dạo một vòng xung quanh khu vực khói độc, không thấy có hiện tượng gì hay sinh vật nào thoát ra ngoài. Xem ra ngoài mấy người được Sơn cứu ra, không có một ai kịp thời thoát ra nữa, đủ thấy loại khói độc phát tán ra kinh khủng đến mức nào rồi. Cảm thấy không có gì khác nữa, Sơn quyết định rời đi, mục đích vẫn là tìm một địa điểm mới để rèn luyện nâng cao thực lực, tu vi hoặc là tài nguyên tu luyện phù hơp.

Sơn cũng phải nể cái khí vận của mình thật, mỗi lần chọn bừa một hướng nào để đi cũng là một lần gặp đủ thứ chuyện, không đâu là yên bình. Nên lần này Sơn quyết định cho Tiểu Hoa chọn một hướng, rồi cậu sẽ đi theo hướng đã chọn. Vừa là để rèn luyện thể lực, vừa là để ngắm nhìn cảnh tượng của tinh cầu này nên Sơn vẫn chọn đi bộ từ từ. Nếu là hồi trước còn yếu ớt thì còn phải lo này lo nọ, sợ thứ này sợ cái kia, trốn rui trốn rúc. Còn với thực lực hiện tại, trừ khi quá đen gặp phải dị thú hoặc xác sống mạnh hơn cấp 8 đi ngang qua, hoặc đi lạc vào hang ổ của bọn chúng thì trên cơ bản không có thứ gì có thể gây nguy hại cho tổ hợp đội của Sơn.

Không biết là do người khác chọn nên đổi vận hay là thực sự đoạn đường này quá mức yên bình mà mấy hôm nay Sơn đi rất thoải mái. Cứ ban ngày thì thong dong đi trên đường, mấy sinh vật cấp thấp thì không dám lại gần, loài cấp cao hơn thì ít xuất hiện, Sơn cũng chẳng cần động tay, để cho Tiểu Hoa hoặc Phượng đùa nghịch cũng đủ. Ngoài ra Sơn cũng chẳng gặp được mấy người sống sót, có lẽ bọn họ chỉ ở trong căn cứ, hoặc có ra ngoài thì cũng không đi quá xa. Tất nhiên có gặp được thì cũng không tiếp xúc, thời kỳ này lòng người khó đoán, không có chuyện thì thường người khác cũng muốn né xa, chẳng nói đến Sơn. Đến ban đêm thì Sơn lại tìm một địa điểm hợp lý để dừng chân nghỉ ngơi, tiếp tục quá trình đột phá. Cứ như vậy sau một tuần Sơn cuối cùng cũng thuận lợi bước vào tầng thứ hai của cảnh giới Khai Mạch. Sau khi quan sát một lượt cơ thể thì Sơn nhận ra điểm sáng kia đã sáng khá rõ rồi, và từ điểm sáng ấy lại có một đầu kinh mạch chạy tiếp, đây hẳn là con đường tiếp diễn lên tầng thứ ba. Cảm nhận lực lượng cơ thể một lần, lại mạnh hơn trước không ít, Sơn thấy rất vui mừng. Nhưng chỉ chốc lát cậu lại thu liễm lại, tiếp tục quá trình ổn định cảnh giới và rèn luyện chân nguyên. Đây đã là các bước quen thuộc mỗi lần Sơn đột phá một cảnh giới bất kể nhỏ hay lớn rồi, không có chuyện bỏ qua. Đi kèm với cảnh giới tăng lên, quá trình này đáng nhẽ sẽ diễn ra lâu hơn, nhưng thực tế thì không lâu đến mức vậy, công lao có lẽ là thuộc về điểm sáng kia, nó hỗ trợ Sơn tăng tốc vận chuyển chân nguyên lên không ít. Thành ra chỉ khoảng nửa ngày, Sơn đã kết thúc tu luyện, rồi lại đứng dậy đi tiếp luôn, do con nhóc kia kêu chán quá mà.

“Nhóc chọn con đường này quá tệ rồi.”

Vốn là chuyến này đi lại rất yên bình, xác sống hay dị thú gì cũng không xuất hiện nhiều, còn nghĩ sẽ yên ổn lâu lâu. Nhưng từ sau khi hoàn thành đột phá, Sơn thấy mình nhiều sức nên đi một mạch qua đêm đến tận hôm sau không thèm nghỉ, để rồi phát hiện ra khí hậu càng lúc càng tệ. Nơi này phải gọi là khỉ ho cò gáy cũng không ngoa, cỏ cây cũng ít nói chi đến động vật hay con người, như vậy thì xác sống hay dị thú ít đi cũng là phải rồi. Khí hậu nóng bức, nắng nóng từ sáng sớm, gay gắt đến mức độ này, cũng không có kiến trúc gì, Sơn đoán rằng mình đã đi lạc vào một vùng hoang mạc rồi. May mà ở đây không có ai là người thường, nắng nóng hay thiếu nước không phải là vấn đề lớn.

“Là đại ca ngươi chọn đi theo mà, sao bây giờ lại quay qua trách ta.” – Tiểu Hoa mỉa mai.

“Anh cũng có nói là không đi được đâu, chỉ nhận xét thôi.” – Sơn đáp lời – “Mà cứ đi tiếp đi, biết đâu trên hoang mạc lại tìm được thứ gì hay ho.”

“Đại ca ngươi đi chậm quá.” – Tiểu Hoa nhảy ra khỏi vai Sơn – “Để ta đi trước xem có gì hay không, đại ca cố mà theo kịp đấy!”

Nói rồi cũng không để cho Sơn đáp lại, Tiểu Hoa liền chạy một lèo về phía trước, chỉ để lại một làn khói bụi phía sau. Sơn cũng lười nói, cứ để cho con nhóc này chơi đi, dù sao cũng không có gì nguy hiểm. Nhưng mới đi thêm được vài phút Sơn đã cảm nhận thấy Tiểu Hoa đang chạy trở về, mà tốc độ hình như còn nhanh hơn. Cảm thấy có gì đó không đúng, Sơn liền tập trung quan sát phía trước xem rốt cuộc là có chuyện gì. Cuối cùng cũng thấy được Tiểu Hoa đang chạy về hướng Sơn với gương mặt hoảng hốt.

“Cái gì thế này?”

Sơn gần như phải bật thốt lên, vì cậu phát hiện ra phía sau Tiểu Hoa đang có một cái gì đấy đuổi theo nó. Nhìn qua giống như một đồi đất di động, nhìn kỹ một chút thì nhận ra được hình như là một cái gì đấy đang đào hầm dưới đất để di chuyển, nên mới tạo ra đất đá bị xới cao lên như vậy. Đây là thứ gì mà có thể khiến cho con nhóc Tiểu Hoa sợ hãi phải bỏ chạy như vậy?

“Đại ca, mau cứu ta với!” – Tiểu Hoa vừa chạy vừa hét lên.

“Nhóc bảo đi kiểm tra phía trước xem có gì hay, mà sao lại kéo về cái thứ quái gì thế này?” – Sơn hét lên hỏi lại.

“Ta có biết đâu, tự nhiên nó đuổi theo ta đấy chứ.”

“Chậc, để xem là thứ gì đáng sợ mà để nhóc phải chạy đến mức này.”

Sơn lập tức chạy nhanh về phía Tiểu Hoa, khi đã đến đủ gần thì mới nhận thức hoàn toàn được mức độ khổng lồ của thứ phía sau. Dù thứ kia vẫn còn ở trong lòng đất chưa trồi lên, nhưng nhìn vào đường đi phía sau nó đã hình thành hai dãy đồi đất cũng đã đủ thấy thứ này to lớn đến trình độ nào rồi. Sơn cũng không vì độ lớn của thứ này mà ngây ra, tiến lên là chém một kiếm gần như toàn lực về phía nó, nhưng cuối cùng bị đẩy bay ra ngoài lại là cậu. Sơn bị đẩy bay ra đến mười mấy mét mới dừng lại được. Cảm giác như mình lúc còn là người thường bị một con bò húc bay vậy, thân thể đau nhức không thôi. Cũng may mà thứ kia cũng đã dừng lại, không phí lực xuất ra một kiếm kia. Tiểu Hoa cũng đã kịp nhảy trở về vai của Sơn, còn run rẩy không thôi.

“Thứ này ít nhất cũng phải đạt thực lực cấp 9 rồi.” – Sơn lo lắng nói ra kết luận của mình.