Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 171: Con giun



Chương 170: Con giun

Ngay sau cuộc đọ lực ngắn ngủi của Sơn với sinh vật kia, mặt đất đột nhiên rung lắc dữ dội, đất cát bắt đầu bay mù mịt. Không đến mấy giây, hai bên đồi đất gần nhất do sinh vật kia đào đất mà lên đột nhiên sụp đổ, rồi từ đó trồi lên một thứ gì đấy khổng lồ nhìn như một cái cột trụ trời đang mọc lên từ dưới lòng đất. Nhưng Sơn biết chắc là sinh vật kia là đang trồi lên từ cái hầm nó đang đào rồi. Nhìn qua thì toàn thân sinh vật này chỉ toàn một màu xám, thân thể dài thẳng trơn nhẵn, bán kính thân thể có lẽ vào khoảng xấp xỉ bốn mét, chiều dài thì chưa rõ vì thân thể nó còn chưa trồi lên hết. Nói chung đây lại là một sinh vật khá mới lạ, hơn nữa nó còn khổng lồ một cách quá đáng.

“Thực lực nó ít nhất cũng phải ngang với Trúc Cơ hậu kỳ đấy! Thực lực hiện tại của ta cũng không thể làm gì được nó.” – Tiểu Hoa vẫn còn run rẩy nói.

“A, lại mạnh như vậy sao? Vậy là khoảng cấp độ 10 hoặc 11.” – Sơn phỏng đoán – “Nhưng dù cho không đánh lại thì nhóc cũng đâu cần phải run rẩy như vậy chứ?”

“Tại… tại nó giống như con dã thú đuổi bắt ta lúc trước, nó làm ta… ta sợ!” – Tiểu Hoa ấp úng trả lời.

Sơn nghe thấy Tiểu Hoa còn có mặt như này thì khá bất ngờ, nhưng cậu cũng không hỏi thêm, dù sao có hỏi thì chắc nó cũng chẳng trả lời. Con nhóc này kiêu ngạo thế cơ mà, sao có thể đi kể lể mấy chuyện thế này được cơ chứ. Mà quan trọng hơn là sinh vật trước mắt này cơ, sau một hồi trồi lên thì nó cũng đã chịu dừng lại, nhưng thay vì cứ thẳng tắp như cái cột đình thì nó bắt đầu nghiêng một phần xuống, chắc đây là phần đầu của nó.

“Mẹ nó! Thì ra là một con giun biến dị, à không, phải là siêu biến dị mới đúng.”

Sơn ngạc nhiên đến mức phải văng tục, không ngờ cái thứ sinh vật to lớn đến không tưởng này lại là biến dị từ một con giun bé nhỏ. Thảo nào Sơn lúc đầu cứ thấy cái làn da trơn nhẵn này quen quen, chỉ là màu hơi lạ mà thôi. Theo Sơn từng quan sát thì động vật biến dị đúng là có to lớn hơn kha khá so với bản thể gốc của chúng, nhưng cũng hơn có giới hạn. Vậy mà con giun trước mắt lại to quá mức có thể nghĩ đến, kích thước này đặt ở thời kỳ khủng long còn sống thì cũng thuộc cấp độ bá chủ rồi, chưa kể con giun này do biến dị nên còn có nhiều biến đổi mạnh mẽ hơn nhiều. Con giun lớn này không có mắt, nhưng miệng nó lại tua tủa ra hàng tá răng nhọn dài khác thường, nhìn không khác mấy một cái máy nghiền cỡ lớn, sinh vật gì lọt vào chắc chắn đều sẽ bị nghiền thành vụn trong giây lát. Con vật này tuy không có mắt, nhưng vẫn có thể bám theo được Tiểu Hoa, xem ra mức độ cảm nhận sự vật xung quanh của nó thật không hề tầm thường.

Con giun lúc này cũng không t·ấn c·ông ngay, nó chỉ đứng đấy hướng đầu về phía Sơn đang đứng, như kiểu nó đang chờ đợi hay phân vân một cái gì đấy. Sơn biết nó đang chần chờ cái gì, vì Phượng từ nãy đến giờ vẫn luôn toả ra một cỗ áp bức đến từ huyết mạch ra ngoài, chắc là vì nó nhận ra con giun này rất nguy hiểm. Con giun lần đầu gặp được áp lực lớn thế này tất nhiên nó sẽ còn kiêng dè chưa dám động thủ. Kỳ thực với thực lực hiện tại, dù cho có liên thủ với Tiểu Hoa thì Sơn cũng chưa chắc địch lại được con giun này, chưa nói đến Tiểu Hoa còn đang bị sợ do chuyện quá khứ. Trong lúc con giun còn đang bị trì hoãn, lựa chọn tốt nhất lúc này có lẽ chỉ còn đường chạy. Sơn nhanh chóng thả kiếm ra, ôm lấy Phượng rồi nhẹ nhàng bước lên kiếm, nhưng kiếm mới chỉ bay lên được vài mét thì con giun đột nhiên động thân.

“C·hết tiệt!”

Sơn thấy tình hình có vẻ không tốt, liền dứt khoát dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu bay v·út đi. Con giun cũng nhận ra Sơn đang chạy trốn, nó liền đóng chặt cái miệng lởm chởm răng của mình lại, rồi bắt đầu quay sang hướng Sơn đang bay. Sơn còn đang không rõ nó tại sao lại không ngay lập tức đuổi theo cậu mà còn đang làm trò gì kỳ lạ, thì bất ngờ từ trong cái lỗ hở ra ở miệng nó, một tia chất lỏng xanh lè đặc quánh phun ra ngoài. Gọi là tia nhưng thực ra nó không hề nhỏ một chút nào, nói chung là nhìn không khác mấy với lúc dùng vòi cứu hoả công suất lớn để bắn nước ra chữa cháy. Tuy tốc độ bắn này không nhanh bằng tốc độ bay của Sơn, nhưng nó cũng đủ để làm cậu tá hoả rồi. Chất lỏng này bắn tới đâu là mặt đất khô cằn bị cắt ra, ăn mòn tới đó, khói bốc lên nghi ngút đặc mùi khét lẹt. Không nghi ngờ, nếu con người dính loại chất lỏng này chắc chắn sẽ bị ăn mòn cho mất dạng.

Có vẻ nhận thấy chiêu này không theo kịp được Sơn, con giun dừng lại, cuối cùng lại “ầm” một tiếng, đầu nó bắt đầu cắm xuống đất, rồi dần chui tọt xuống lòng đất. Nó đây là lại muốn đào đất tiếp rồi, nhưng không biết là nó có định đuổi theo Sơn nữa không. Sơn cũng chẳng định quay lại xem tình hình, cậu cứ hết tốc lực mà bay về phía trước. Sinh vật ở cấp độ này quá mức nguy hiểm, Sơn không dám liều mạng mà chần chừ thêm một giây nào. Tại đây cũng làm rõ một điều, có sinh vật kinh khủng bậc này trấn thủ, hoang mạc không có căn cứ người sống sót hay nhiều sinh vật cũng phải, nếu từng có thì chắc hầu hết đã thành chất dinh dưỡng của con giun cả rồi.

Sợ cái gì thì cái đó lại đến, quả như Sơn đã lo lắng, con giun đang đào đất tiếp tục đuổi theo cậu, hơn nữa tốc độ di chuyển cũng cực kỳ nhanh. Kể cả khi nó không nhanh bằng Sơn thì với khả năng cảm nhận bén nhạy của nó, chắc phải chạy lâu lắm mới mong cắt đuôi nổi nó. Sơn thử ẩn thân rồi tiếp tục bay xem nó có đuổi theo nổi không, ai dè đổi mấy hướng rồi mà đồi đất phía sau vẫn tiếp tục được tao nên, hay là nói con giun vẫn xác định được hướng bay của Sơn để mà đuổi theo.

“Tha cho ta đi, đừng đuổi theo ta nữa!” – Tiểu Hoa lúc này lại hét lên.

“Nhóc nghĩ hét lên thì nó sẽ tha cho nhóc à?” – Sơn bất lực lắc đầu, sao bây giờ lại thấy con nhóc này vô dụng thế nhỉ.

Sơn lại thử dùng lượng lớn chân nguyên tạo ra một cầu lửa lớn rồi bắn về phía con giun, cầu lửa vừa chạm đến lập tức cháy rực. Kể cả đất cát đều có thể đốt cháy, nhưng con giun thì vẫn cứ di chuyển với vận tốc không đổi, hay là nói nó còn chẳng hề hấn tí gì. Phòng thủ của con giun này cũng cao quá mức rồi, quả không hổ là dị thú cấp bá chủ. Mà giờ cũng không phải lúc khen ngợi con giun, phải nghĩ cách cắt đuôi con giun này sớm, không Sơn sẽ bị nó mài hết sức mất.

“Có cách!”

Trong lúc bay lượn đuổi bắt, Sơn đã nghĩ ra một cách, chưa biết có hiệu quả không nhưng cứ phải thử mới được. Sơn liền điều khiển kiếm quay phắt sang một hướng, rồi lại bay tiếp. Như mọi lần, con giun cũng ngay lập tức nhận ra mà đổi hướng theo Sơn. Nhưng mới đổi hướng không bao lâu Sơn lại bắt đầu có xu thế đổi hướng, làm con giun cũng đổi hướng theo. Cứ làm như vậy thêm nhiều lần nữa, nếu có ai có thể bình tĩnh quan sát được sẽ nhận ra Sơn lúc này đang bay theo một đường tròn, với bán kính khá lớn. Còn con giun, nó vẫn không biết gì mà cứ xoay vòng theo Sơn, vẽ nên một đường tròn từ đất khổng lồ trên hoang mạc. Sơn cũng tranh thủ quan sát và suy đoán ra được chiều dài thực sự của con giun biến dị, có lẽ nó không ngắn hơn ba trăm mét đâu. Con giun sau một lúc bị lùa đi vòng vòng, nó hình như là đã nhận ra, nó liền dừng lại không đuổi theo Sơn nữa. Thay vào đó nó bắt đầu chui xuống sâu hơn, Sơn nhận ra được cũng là do không thấy đất không bị xới cao thêm nữa, âm thanh đào cũng đang sâu hơn, nhỏ hơn.

“Đợi chính là lúc này!”

Sơn chỉ đợi con giun ngừng đuổi theo, cậu lập tức dùng tốc độ nhanh nhất, chọn một hướng rồi bay ào ào về trước. Phải tranh thủ trong lúc con giun chưa kịp đuổi theo cắt đuôi được nó.