Nếu con giun không định đuổi theo, hoặc là nó trì hoãn thêm một lúc nữa, việc Sơn thoát được sớm là không cần phải bàn cãi. Nhưng mọi chuyện đâu phải lúc nào cũng như mong muốn, chuyện ngoài ý muốn thì nhiều lắm, lần này cũng không ngoại lệ. Vốn vừa rồi con giun còn đang chui sâu xuống lòng đất thì bây giờ thông qua cơn rung chấn của đất đá, Sơn lại nhận ra nó dường như lại bắt đầu chui dần lên, hơn nữa tốc độ vẫn rất nhanh. Không mất bao lâu con giun đã bắt đầu lộ diện, nhưng thay vì đào đất đuổi theo như lúc nãy, lần này nó như đang nhảy bổ lên vậy. Sơn tranh thủ quay lại nhìn xem, nó thật đúng là đang nhảy bổ cả lên. Thân hình nó dài như vậy mà nó vẫn lấy đủ đà để kéo hết toàn thân ra khỏi mặt đất, bay lên không trung một đoạn khá xa. Không mất bao lâu con giun đã gần tiếp cận được vị trí của Sơn rồi. Đây phải là khả năng lấy đà bật nhảy ở mức độ phi lý thế nào mới có thể di chuyển được phạm vi xa như thế. Phải nói là màn nhảy khỏi mặt nước của cá voi cũng không sánh lại nổi màn nhảy khỏi lòng đất của con giun này.
Sau khi dùng thân mình tạo ra một đường vòng cung từ thịt trên không trung, con giun đáp đất với một tiếng ầm vang kinh thiên động địa, cùng với đó là gió rít, khói bụi mù suýt nữa thì thổi tung cả người Sơn đi. May mà Sơn giữ thăng bằng tốt, thuần thục điều khiển kiếm dưới chân xé gió mà bay đi. Mà con giun cũng thật cứng, sau khi v·a c·hạm xuống đất nó tạo ra trên mặt đất một đoạn rãnh như bị hàng loạt bom mìn cày ra vậy, rồi nó lại tiếp tục bò đi như không có chuyện gì. Mục tiêu của con giun hiển nhiên vẫn là Sơn đang bay về phía trước. Sơn không thể không tự hỏi là trên người mình có cái gì mà phải để cho con giun kia điên cuồng đuổi theo đến vậy. Rồi Sơn bất chợt nghĩ đến Tiểu Hoa, là con nhóc này dẫn con giun về đây mà, muốn biết lý do phải hỏi nó mới đúng.
“Này, con giun kia đuổi theo chúng ta lâu như vậy, mãi mà không chịu bỏ cuộc, nhóc hẳn phải biết lý do chứ.” – Sơn lên tiếng hỏi.
“Ta, ta đâu có biết. Tự nhiên nó nhìn thấy ta rồi cứ thế đuổi theo ta đến bây giờ đấy chứ!” – Tiểu Hoa trả lời, nhưng nhìn biểu cảm của nó, Sơn không nghĩ là nó đang nói thật.
“Anh biết nhóc có chuyện gì đấy liên quan đến quá khứ mà không muốn kể ra ngoài, nhưng nếu nhóc cứ giấu kín như vậy thì làm sao chúng ta thoát khỏi tình cảnh bây giờ được. Hai chúng ta đều không làm gì được con vật này, nếu cứ để nó đuổi theo thế này không phải là ý kiến hay.” – Sơn khuyên nhủ - “Nhóc cứ kể ra đi, anh sẽ từ đấy tìm cách giải quyết tình hình trước mắt xem.”
“Anh hứa với nhóc, sẽ không cười đùa giễu cợt về câu chuyện của nhóc, cũng hứa sẽ giữ chuyện này như một bí mật.” – Sơn bổ sung thêm.
“Thực ra cũng không có gì không thể kể, chỉ là nó làm ta nhớ đến mấy chuyện xấu hổ mà thôi.” – Tiểu Hoa đấu tranh tư tưởng mãi, mới nói tiếp – “Thôi bỏ đi, ta không kể chuyện lúc ấy đâu. Đại ca ngươi chỉ cần biết là tộc Bạch Thảo Yêu bọn ta có một mùi hương rất đặc trưng, nhưng không phải loài nào cũng ngửi ra được. Trên tinh cầu quê hương ta có một loài khá đặc biệt, hình dáng cũng tương tự như con vật dị hoá kia, chỉ khác là thân thể không lớn bằng thôi. Loài này có thể coi là đối địch với tộc của ta, đặc biệt nhận ra được loại mùi đặc trưng này và thích lấy tộc ta ra làm thức ăn.”
“Ta cũng không ngờ là trên tinh cầu cấp thấp này lại xuất hiện một sinh vật gần tương tự, nên nó bám theo hẳn là do ngửi được mùi từ ta, coi ta như thức ăn ngon của nó.” – Tiểu Hoa giải thích rõ ràng.
“Ra là vậy!” – Sơn gật gù – “Chắc do sau khi bị biến dị, con giun này mới xuất hiện một số khả năng của loài tương tự như vậy trên quê hương nhóc.”
“Nói tóm lại là chỉ cần che giấu được mùi đặc trưng từ người nhóc là con giun kia sẽ không còn bám theo nữa, có đúng không?” – Sơn kết luận.
“Về lý thuyết là thế.” – Tiểu Hoa gật đầu.
“Vậy thì không khó giải quyết. Nếu nhóc nói sớm có phải là đỡ tốn thời gian, sức lực từ đầu không?”
“Hừ!” – Tiểu Hoa bực mình, nhưng cũng không cãi được.
Đánh bại con giun này thì còn khó, chứ chỉ là che giấu mùi thì không khó đến vậy. Trong bộ trận pháp che giấu sự hiện diện của bản thân mà Sơn học được có trận pháp che giấu được mùi, chỉ là mọi lần Sơn sử dụng đều không quá chú trọng vào mỗi đặc điểm này thôi. Bây giờ lại là lúc cần dùng đến, tất nhiên do mùi này là đặc trưng, nên muốn đạt được hiệu quả tốt nhất, chắc cũng phải tốn thời gian bố trí phức tạp hơn một chút. Thế Sơn mới nói là không khó, nhưng lại hơi tốn công một chút. Nhưng đã là biện pháp tốt nhất hiện tại rồi, Sơn liền nhanh chóng thực hiện thôi. Biết về cái mùi này tồn tại, Sơn dám khẳng định dù có bỏ xa con giun này hơn nữa, khả năng rất cao là nó vẫn có thể bám theo được, nên bây giờ nên giải quyết triệt để hơn.
Lại nói, trận này Sơn chỉ định bố trí cỡ nhỏ vừa đủ bao phủ Tiểu Hoa đang ở trên vai mình, nên đáng nhẽ phải không gặp khó khăn lắm. Nhưng do con giun còn đang bá·m s·át phía sau, thỉnh thoảng lại nhảy lên hòng bám kịp Sơn, cậu lại còn phải lo điều khiển kiếm bay nhanh tránh né, nên bố trận rất gian nan. Mất kha khá thời gian Sơn mới hoàn thành bố trí một loạt trận pháp đơn lẻ, kích hoạt đơn giản một chút, toàn bộ trận pháp giấu mùi đều thuận lợi hoạt động. Thở ra một hơi, Sơn lúc này mới quay ra sau nhin xem có hiệu quả không. Vốn con giun còn đang điên cuồng bám theo sau, từ lúc Sơn khởi động xong trận pháp nó bắt đầu có dấu hiệu giảm tốc. Sơn bay không mất bao lâu nữa thì con giun đã dừng lại hoàn toàn, giống như là mất dấu con mồi vậy. Vậy hẳn là trận pháp đã có tác dụng, trên cơ bản đã giấu nhẹm đi được mùi đặc trưng từ Tiểu Hoa. Thấy con giun quay người rời đi, Sơn lúc này mới thở dốc được một hơi, rồi cấp tốc hạ xuống mặt đất.
“Bay lượn lâu như vậy làm anh mày mệt c·hết rồi.” – Sơn ít có dịp than vãn một câu.
“A, cho anh sao? Nhóc tốt tính như thế từ bao giờ vậy?”
Sơn ngạc nhiên không thôi, không ngờ Tiểu Hoa hôm nay không bực mình hay cằn nhằn vì câu nói của cậu, ngược lại còn chủ động lấy ra một bình linh thuỷ đưa cho Sơn. Đây đúng là chuyện hiếm có trên đời, ít nhất là từ sau khi Sơn quen biết Tiểu Hoa.
“Hừ! Không muốn thì đừng nhận.” – Tiểu Hoa nóng máu định cất bình đi.
“Ấy, ấy, đừng nóng! Nhóc đã cho thì anh phải nhận chứ.” – Sơn nhanh tay giật được bình linh thuỷ - “Cảm ơn nhé!”
Tiểu Hoa cũng không dây dưa chuyện này nữa, chỉ là nhìn về hướng con giun rời đi, ánh mắt xa xăm như đang suy nghĩ gì đấy. Sơn cũng không biết Tiểu Hoa hôm nay nhớ đến chuyện thế nào mà đến mức thay đổi cả tính nết thế này, nhưng cậu cũng cứ trước kệ nó đã, để nó bình tĩnh lại rồi tính sau. Còn bây giờ Sơn đang thực sự khá mệt, cần nhanh chóng bổ sung chân nguyên đã tiêu hao. Hoang mạc này rất lớn, không biết bên trong sẽ còn có những sinh vật hay địa điểm nguy hiểm nào nữa, nếu không đảm bảo trạng thái tốt sẽ rất đáng lo. Đây là lần thứ ba đến thế giới này Sơn gặp phải sinh vật vượt cấp thực lực mình quá nhiều như vậy. Xem ra với tu vi hiện tại vẫn chưa thể coi là đi ngang tinh cầu này được. Đây càng làm củng cố thêm quyết tâm nâng cao tu vi, thực lực của Sơn.