Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 173: Học trong sách



Chương 172: Học trong sách

Tạm thời hồi phục được một nửa số chân nguyên trong người, Sơn không tiếp tục ngay mà là tìm một địa điểm mới, có đá lớn, có cây khô, vừa thích hợp phòng thủ lại dễ lánh được một số hiện tượng thời tiết xấu. Tìm được chỗ phù hợp, Sơn mới bố trí vài trận pháp phòng thủ, ẩn nấp cơ bản, rồi mới tiếp tục quá trình hồi phục. Do hôm nay cũng đã tiêu hoa nhiều sức, Sơn quyết định sẽ qua đêm ngay tại đây, sáng hôm sau mới di chuyển tiếp. Bất giác tu luyện đã đến tận tối, Sơn mới hoàn toàn khôi phục, vừa mở mắt ra đã thấy Tiểu Hoa đang ngồi ở đối diện, trước mặt là một đám củi lửa đang cháy, có lẽ là Tiểu Hoa nó đã nhóm lên. Nhìn Tiểu Hoa đang ngồi thẫn thờ vừa thọc gậy vào đám lửa, vừa nhìn một cách mông lung như đang có điều gì suy nghĩ, Sơn trầm ngâm một chút, rồi cũng lên tiếng hỏi:

“Nhóc có tâm sự gì à?”

“Không, không có gì đâu. Ta chỉ nghĩ đến mấy chuyện linh tinh thôi.” – Tiểu Hoa hiếm thấy không có tí cảnh giác gì, Sơn gọi thì mới giật mình hồi thần mà đáp lại.

“Anh biết nhóc có chuyện khó nói ra, nhưng nhìn nhóc cứ thẫn thờ như vậy anh thấy rất không ổn. Nếu được thì nhóc có thể kể cho anh nghe, nếu giúp được thì anh sẽ giúp, nếu không được thì cứ coi anh như một người để nhóc trút bỏ tâm sự cũng được, anh sẵn sàng lắng nghe mọi điều nhóc kể.” – Sơn chân thành nói.

Lúc trước nghe Tiểu Hoa kể về lý do tại sao phải rời bỏ quê hương, nghe nói là do gặp đại nạn liên quan đến an nguy toàn tộc, Sơn cũng chỉ thấy nó buồn một chút. Nhưng lần này không ngờ Tiểu Hoa lại mang một bầu tâm sự nặng như vậy, Sơn thấy như vậy thì không tốt, phần nhiều thì dâng lên lòng thương cảm. Tiểu Hoa nghe được lời Sơn, ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng:

“Cũng không phải là vì con vật kia đâu, ta có sợ nó thật, nhưng bây giờ không gặp nó thì cũng không sao. Nhưng sau khi gặp được nó, ta lại càng nhớ về quê hương ta hơn, càng là nhớ cha của ta hơn.” – Tiểu Hoa nói gần như nức nở - “Tai nạn kia quá lớn, không những tộc của ta, có thể cả tinh cầu cũng sẽ gặp hoạ. Ta lo lắng cha ta sẽ lành ít dữ nhiều mất. Hu hu!”

“Nhóc đừng tiêu cực như vậy. Anh đoán rằng cha nhóc rất mạnh, dù cho không dủ để ngăn chặn t·ai n·ạn kia, nhưng chắc chắn ông ấy sẽ có cách để trốn thoát được.” – Sơn an ủi.

“Hu hu! Ta thật vô dụng, lúc ấy đã không làm gì được để giúp đỡ cha ta, giúp đỡ tộc ta rồi, bây giờ cũng không đủ thực lực để trở về tìm cha ta nữa.” – Tiểu Hoa vẫn khóc ròng.

“Nín đi nào, sao lại khóc lớn hơn nữa rồi?” – Sơn lại tiếp tục an ủi – “Biết đâu cha nhóc lại đang trên đường tìm nhóc ấy chứ?”

“Đại ca ngươi nghĩ vậy sao? Liệu có thật sự là như vậy không?” – Tiểu Hoa khóc nhỏ lại, ngẩng đầu lên hỏi.

“Anh không dám khẳng định mọi điều mình nói ra đều là đúng, nhưng anh chắc chắn một điều, là một người cha, ông ấy chắc chắn sẽ đi tìm nhóc, dù nhóc có ở chân trời góc biển thì ông ấy cũng sẽ đi tìm nhóc cho bằng được mới thôi. Có thể khoảng cách quá xa xôi nên sẽ mất nhiều thời gian mà thôi.” – Sơn khẳng định – “Điều nhóc cần làm bây giờ là tranh thủ thời gian này phải thật cố gắng hồi phục thương thế, rồi nâng cao tu vi cảnh giới lên, đủ thực lực để có thể tìm được đường trở về, tìm lại được cha của nhóc.”

“Đúng, ta, ta nhất định làm được.”

Sơn nhìn ra được ánh mắt Tiểu Hoa dần kiên định trở lại, rồi không nói thêm câu nào nó liền biến nhỏ trở lại, nhảy về vai Sơn rồi ngồi yên tập trung hồi phục thương thế. Sơn cũng khẽ thở dài một hơi, để yên cho Tiểu Hoa khôi phục, còn bản thân thì nhắm mắt suy nghĩ. Mấy lời động viên khi nãy của Sơn là cậu đọc được từ một tác phẩm văn học, được cậu cải biến một chút rồi nói ra, khá phù hợp với hoàn cảnh này. Nghe thì thật ngượng nhưng nó thật sự đã để Tiểu Hoa có được động lực để tiếp tục cố gắng, tránh cho tâm trí bị r·ối l·oạn, vậy cũng coi như là ứng dụng thành công rồi. Nhưng chưa được bao lâu, Sơn lại nghe thấy một tiếng ngáy o o truyền về tai mình. Mở mắt ra nhìn, đúng là tiếng từ Tiểu Hoa, nó đã lăn ra ngủ từ lúc nào rồi. Sơn biết hôm nay là một ngày không vui của Tiểu Hoa, cứ để nó ngủ một giấc cho khuây khoả cũng được. Sơn cũng không rảnh rang, cậu lại tranh thủ một đêm này tiếp tục tu luyện, cậu cũng không thể chậm trễ tu luyện được.

Một địa điểm khác, cũng không rõ là ở vị trí nào trên hoang mạc. Lúc này nơi đây lại đang có gió lớn rít gào, cuốn theo bụi bặm bay mù mịt khắp trời. Nếu không biết còn nghĩ đây là gió cát thường xuất hiện trên sa mạc, nhưng đây nào có phải trên sa mạc, sao lại có gió cát được. Nhưng mặc kệ thời tiết khí hậu chỗ này có khắc nghiệt thế nào, sự sống vẫn có thể xuất hiện được. Hai bóng người mờ ảo đang đi lại bên dưới trời đêm, gió mạnh thổi qua bọn họ, nhưng quần áo của họ không có dấu hiệu gì là đang bị gió lay động, điều này càng nói rõ hai người này rất không bình thường. Hai người đang nói khẽ với nhau một điều gì đấy, vì tiếng gió quá lớn, khó có thể nghe rõ được câu chuyện. Đột nhiên, một người nhấc tay lên, ngón tay chỉ về một hướng xa xa. Theo tay người ấy chỉ, có thể nhìn thấy một ánh đèn mờ mờ, có vẻ hơi lay lắt, nhưng thực tế nó lại rất cứng cỏi, không dễ dàng gì có thể bị dập tắt được. Bên dưới ánh đèn ấy là một nơi tựa như một hang động bị bão cát che lấp, bên trong tối thui, chỉ lộ ra mấy ánh xanh yêu dị.

Sáng sớm tinh mơ, mặt trời mới ló dạng, sương sớm còn vương lại một chút trên mấy cành cây khô, gió mát hiu hiu thổi. Đây là thời điểm dễ chịu hiếm có trên một hoang mạc khô nóng. Lúc này tại một thung lũng nông, nơi có vài tảng đá lớn xếp đè lên nhau, bên cạnh là vài cái cây khô héo đã lâu, giờ đã chỉ còn toàn cành khô sắp gãy. Bên cạnh tảng đá, nếu là người bình thường nhìn vào sẽ không thấy có gì đặc biệt, nhưng nếu là tu tiên giả thì sẽ lờ mờ phát hiện ra có một cái gì đấy không được tự nhiên ở đây, đây chính là do trận pháp của Sơn tạo ra. Bên trong trận pháp, lửa đã tắt, còn Sơn thì vẫn ngồi nhắm mắt tu luyện, Tiểu Hoa thì vẫn chổng vó lên ngủ, Phượng thì vẫn diễn vai một tảng đá bất động, khung cảnh thật yên tĩnh, bình lặng. Bỗng một tiếng hét chói tai vang lên đánh thức Sơn khỏi quá trình tu luyện.

“A, a! Ta thế mà lại ngủ quên. Vừa mới quyết tâm thì lại ngủ mất cả đêm rồi.”

Thì ra tiếng hét này là của Tiểu Hoa, hét ngay bên tai Sơn làm cậu đau hết cả đầu. Nếu không phải là Sơn nhanh nhẹn dùng chân nguyên bảo vệ lỗ tai, chắc lúc này đã thành người điếc mất rồi.

“Mới sáng ra đã ồn ào cái gì vậy?” – Sơn gõ vào đầu Tiểu Hoa, mắng lớn – “Nhóc định chọc thủng màng nhĩ của anh đấy à?”

“Ối! Ta còn chưa đủ khổ hay sao mà đại ca người còn đánh ta?” – Tiểu Hoa mếu máo – “Mà sao đại ca ngươi lại không gọi ta dậy, lại để ta ngủ hết cả đêm, hức!”

“À, anh cố ý để cho nhóc ngủ đấy!” – Sơn dịu giọng lại – “Trạng thái tinh thần không tốt thì cứ ngủ cho đầu óc thanh tỉnh cũng được, không cần phải cố gắng tu luyện làm gì.”

“Vậy sao? Nghe cũng hơi có lý.” – Tiểu Hoa ngẫm nghĩ một chút, rồi cũng gật gù chấp nhận.

“Tất nhiên là có lý rồi! Bây giờ nhóc tha hồ tập trung hồi phục, chẳng ai sẽ làm phiền nhóc được đâu.” – Sơn chắc nịch nói.

“Được rồi, vậy ta tranh thủ hồi phục, nếu có gì không đúng nhớ gọi ta tỉnh lại đấy!” – Tiểu Hoa thấy lời Sơn nói cứ không đúng chỗ nào, nhưng lại không chỉ ra được, chỉ có thể dặn dò lại như vậy.

Sơn cũng thu lại nụ cười, thu hồi trận pháp, xoá đi mấy dấu vết mình để lại, rồi mới lặng lẽ rời đi nơi này. Tập trung anh mắt nhìn về phía xa xa, từng trận gió lớn thổi bay bụi mù lên cao, Sơn có cảm giác chuyến đi tiếp theo sẽ không thể bình yên được.