Một buổi sáng này, Sơn đi mất nửa ngày trời, hoàn toàn không gặp phải nguy hiểm gì, nếu không muốn nói là không gặp được bất cứ sinh vật nào, kể cả cây khô. Tất cả những gì nhìn thấy chỉ là đất vàng, nắng nóng và gió. Cũng không rõ có phải là Sơn đang tiến vào trung tâm hoang mạc không mà nhiệt độ càng lúc càng cao, không khí khô khan bức bối, đất đai nứt nẻ. Tóm lại là mấy hôm trước còn đỡ, bây giờ nơi này đã không còn thích hợp để những sinh vật sinh sống nữa rồi, ít nhất là những con trước khi dị biến. Cũng may mà Sơn không sợ mấy thứ này, chỉ cần còn linh khí thì cậu vẫn có thể di chuyển bình thường được. Giờ đang là giữa trưa, cũng là thời điểm nóng bức nhất trong ngày, không khí khó chịu bức người, nhưng đây không phải là thứ Sơn quan tâm đến, cái cậu chú ý đến là khu vực này gió lớn một cách kỳ lạ. Đương nhiên không phải là loại gió bình thường, mà là gió cuốn theo cát bụi, hơi nóng, thổi liên miên không dứt. Gió này lớn như gió bão, nhưng Sơn không nghĩ rằng lại có một cơn bão nào ở gần đây đâu.
“Nhóc có thấy cơn gió này có gì đấy kỳ lạ không?” – Sơn đứng tại chỗ quan sát đồng thời hỏi Tiểu Hoa.
“Đại ca ngươi nghĩ ta ngốc đến mức không nhận ra gì hay sao?” – Tiểu Hoa lúc này đã dừng tu luyện, cũng đang quan sát cơn gió bụi mù trước mặt rồi đáp lời – “Chắc chắn khu vực này bị một thứ gì đấy ảnh hưởng nên mới làm cho khí hậu, thời tiết biến đổi thất thường thế này.”
“Ồ, sao nhóc biết được chuyện thế này, bình thường thấy nhóc khù khờ lắm cơ mà.” – Sơn nửa tin nửa ngờ châm biếm một câu.
“Đại ca ngươi nói ai khù khờ, bản cô nương hơi bị thông minh đấy!” – Tiểu Hoa kiêu ngạo nói.
“Thật không?” – Sơn vẫn không tin được.
“Thôi ta cũng chẳng muốn đôi co nữa, ta từng gặp hiện tượng khá giống như thế này ở quê hương. Cha ta bảo hoặc là do tu tiên giả dùng trận pháp tạo ra, hoặc là bảo vật hoặc thứ tương tự ảnh hưởng đến khu vực xung quanh.” – Tiểu Hoa giải thích.
“Ra là vậy!” – Sơn gật gù, rồi suy đoán – “Tu tiên giả thì ngoài chúng ta ra khó có thể gặp người nào nữa, vậy chỉ có thế là trường hợp còn lại rồi.”
“Chẳng lẽ là có bảo vật xuất thế ở nơi này? Vậy chúng ta chẳng phải là kiếm lớn rồi sao?” – Tiểu Hoa hưng phấn nhảy cẫng cả lên.
“Nhóc đừng vội mừng, có bảo vật tất có nguy hiểm đi kèm, đừng nóng vội mà bỏ quên vấn đề này.” – Sơn cũng khá mừng rỡ nhưng dựa vào kinh nghiệm từng trải qua, cậu vẫn nén lại mà suy nghĩ kỹ càng.
“Ôi dào, sợ cái gì. Chẳng lẽ hai chúng ta cộng lại còn không đối phó được mấy cái nguy hiểm đấy sao?” – Tiểu Hoa bị Sơn dội cho gáo nước lạnh, nên bất mãn – “Hay là đại ca ngươi không muốn lấy bảo vật?”
“Nhóc đã quên vụ con giun kia rồi à? Dù cả hai chúng ta hợp lực thì cũng có làm gì nổi nó đâu. Nếu mà gặp phải thứ còn kinh khủng hơn thì còn làm gì được nữa.” – Sơn nghiêm túc nhắc nhở.
“A, ta, ta…” – Tiểu Hoa ú ớ không biết phản bác thế nào, chỉ có thể ủ rũ nói – “Vậy chẳng lẽ phải bỏ qua bảo vật sao?”
“Không, phát hiện có bảo vật thì sao mà bỏ lỡ được, vậy không phải là quá thẹn với bản thân sao.” – Sơn vạch ra kế hoạch – “Chúng ta sẽ tiến vào trong khám phá, nhưng phải cẩn thận một chút, nếu lấy được bảo vật thì tốt, còn nếu gặp phải nguy hiểm quá lớn không đối phó được thì sẽ bỏ qua, dù sao tính mạng cũng quan trọng hơn.”
“Được đấy, vậy thì đi nhanh thôi!” – Tiểu Hoa nghe thấy Sơn vẫn có ý định đi tìm bảo thì vui vẻ trở lại, giục giã cậu đi ngay.
“Nhóc có để lời anh dặn vào tai không đấy?” – Sơn lắc đầu chê trách.
“Rồi, rồi, ta có nghe rồi. Gặp mạnh chạy là được chứ gì.” – Tiểu Hoa nhanh nhảu đáp.
“Đại khái là vậy.”
Sơn bất lực với con nhóc này rồi, nói nhiều cũng như không, chỉ có thể tiếp tục di chuyển. Nói gì thì nói thứ cần thiết cho Sơn tu luyện ở tinh cầu này thật sự rất ít, gặp được bảo vật có thể gây ra ảnh hưởng đến môi trường xung quanh chắc chắn là thứ không tầm thường. Lại nói nếu không phải thứ trực tiếp hỗ trợ tu luyện thì nhiều khả năng vẫn có chỗ dùng đến, nên nếu không gặp phải tình huống không thế giải quyết thì Sơn chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Vì cẩn thận nên Sơn cũng không đi quá vội vàng, cứ nhẩn nha tiến về phía trước, nếu có gì nguy hiểm còn kịp phòng bị. Trong cơn gió mạnh cuốn tung bụi mù, có thể lật tung bất cứ một sinh vật nào mà Sơn cứ thế bước đi, tuy không nhanh nhưng lại rất ổn trọng, đều đặn, bất kể cát bụi có nhiều thế nào cậu cũng không dính một hạt nào.
Cứ tưởng sâu trong hoang mạc, lại là khu vực bất ổn định thế này, đáng lẽ phải không có ai khác mới đúng, ấy vậy mà sau khi đi một lúc, Sơn lại lờ mờ cảm nhận ra có chút khí tức của năng lực giả để lại. Đây sao có thể chứ, năng lực giả nào mà lại có ý bén mảng đến khu vực nguy hiểm này. Trong đầu Sơn nổi lên một ý nghĩ táo bạo: “Chẳng lẽ bọn họ cũng vì bảo vật mà đến?”
“Nhóc thử dùng thần thức thăm dò phía trước xem sao đi, anh cảm thấy hình như còn có người khác đến trước chúng ta rồi.” – Sơn nhờ Tiểu Hoa.
“Nếu được thì ta đã làm từ lâu rồi, còn phải đợi đại ca ngươi nhắc chắc.” – Tiểu Hoa giơ tay tỏ vẻ bất lực – “Trong mấy khu vực thế này thần thức sẽ bị cản trở rất lớn, thần thức của ta không đủ mạnh, chỉ có thể dùng trong phạm vi bán kính ba mét xung quanh thôi.”
“Ngược lại là đại ca ngươi ấy, không có thần thức mà lại phát hiện ra có người, trong khi ta tu vi cao hơn mà không thể cảm nhận được gì, trừ khi đưa được thần thức ra xa thăm dò. Đại ca ngươi có phải quá lạ kỳ rồi không?” – Tiểu Hoa tự nhiên thắc mắc.
“Vậy à? Anh tưởng như vậy là bình thường, tu tiên giả nào cũng làm được chứ? Sư phụ anh cũng bảo vậy là bình thường mà.” – Sơn khó hiểu.
“Các giác quan bình thường phải nhạy bén thế nào mới có thể làm được như vậy chứ, còn bảo bình thường?” – Tiểu Hoa cũng phục rồi, chẳng biết phải nói sao nữa – “Thôi bỏ qua chuyện này đi, ngược lại là đại ca ngươi còn có một người sư phụ nữa à, lão nhân gia giờ đang ở đâu rồi? Hay là ông ấy đã…”
“Chỉ được cái nghĩ bậy.” – Sơn trừng mắt lườm Tiểu Hoa – “Ông ấy vẫn còn sống, chỉ là đang không ở thế giới này thôi, nhóc biết vậy là được.”
“Không ở thế giới này? Chẳng lẽ là đã thành tiên rồi?” – Tiểu Hoa kinh ngạc không thôi.
“Cái này thì không chắc, anh cũng không rõ ông đã đến tu vi nào rồi, chỉ biết là rất mạnh mà thôi.” – Sơn vừa nói vừa nhớ lại khung cảnh huy hoàng lúc sư phụ ra tay trấn áp siêu cấp dị thú, thật sự rất cảm xúc, rất hoài niệm.
“Mà thôi, việc này nói sau, quan trọng vẫn là xử lý việc trước mắt đã.” – Sơn thở dài một hơi, ngừng hồi tưởng lại, tập trung vào việc định làm – “Có người phía trước, có thể là họ cũng đã phát hiện ra có gì đấy thất thường trong khu vực này rồi. Chúng ta đến sau nên phải cẩn thận một chút, bọn họ chưa chắc đã hoan nghênh chúng ta đâu.”
“Nếu bọn họ không yên phận thì ta cho họ một trận là được.” – Tiểu Hoa tự tin giơ lá lên, biểu thị nếu không phục đấm là được.
Sơn không biết con nhóc này lấy đâu ra tự tin mà mạnh miệng như vậy. Mặc dù với thực lực hai người, khó có năng lực giả nào có thể vượt qua được, nhưng ngộ nhỡ lại thật sự có năng lực giả nào mạnh đến trình độ như vậy thì sao, sẽ phiền phức đây. Có người là thật, nhưng bảo vật thì vẫn phải đi lấy, Sơn cũng chẳng ngại, lại cất bước đi tiếp vào trong màn bụi mù.
“Đã phá được chưa?” – Một người đàn ông trùm khăn kín mít hỏi lớn.
“Đã có lỗ hổng rồi, chắc chỉ công phá thêm một vài lần nữa là mở ra được thôi.” – Một giọng nói vọng ra từ phía trong hang.