“Gió thế này có phải hơi to quá rồi không? Ở cái chỗ kia của quê hương nhóc cũng có hiện tượng như thế này à?” – Sơn đi trong gió lớn, nghi ngờ hỏi lại Tiểu Hoa.
“Mặc dù ta chưa từng được dẫn vào trong, nhưng hẳn là cũng tương tự đi.” – Tiểu Hoa không chắc chắn nói.
Sơn thở dài, lại bất lực thêm một lần nữa, chán chẳng muốn nói thêm câu nào. Nãy nghe con nhóc này nói chắc chắn như thế, đến bây giờ lại chỉ là được nghe kể, mà lại còn không rõ có thật sự như vậy không, làm việc gì có thể kỹ lưỡng một tí được không? Không để ý đến vấn đề này, nói về gió, càng đi sâu vào trong gió càng mạnh, nếu Sơn không nhầm tại nơi cậu đứng gió đã mạnh đến khoảng cấp mười sáu, mười bảy, tức là thừa sức cuốn bay cả nhà cửa bình thường đi rồi, nói gì đến người. Nếu không phải chân nguyên hộ thể của Sơn có thể xé gió mà đi, chắc cậu cũng chẳng dám tiến sâu vào đến vậy đâu. Sơn hơi liếc ra sau lưng, từ đầu đến giờ cậu còn chẳng nhấc theo Phượng lần nào, cũng chẳng dùng chân nguyên bảo vệ nó, vậy mà nó vẫn lăn theo sau lưng cậu như không có việc gì, thật không biết nó là giống gì mà lại có nhiều khả năng kỳ diệu như vậy.
Cũng may mà đi thêm mười mấy phút nữa, Sơn cũng cảm thấy đã tiếp cận được khá gần được nơi có chứa bảo vật rồi. Tại sao Sơn lại chắc chắn như vậy, vì cậu đã cảm nhận được một thứ gì đấy đang kêu gọi cậu, mà chính xác hơn là đang kêu gọi thứ được phong ấn bên trong đan điền của cậu. Đúng vậy, thứ đang bị nghi là bảo vật kia đang kêu gọi thanh tiểu kiếm từng bị lão Thạch phong ấn lại vào đan điền của Sơn. Nhưng có lẽ do bị phong ấn bởi trận pháp mạnh mẽ nên thanh tiểu kiếm rất ít phản ứng lại, đến gần thế này mới có chút dấu hiệu nho nhỏ, đủ để Sơn cảm nhận ra. Nhưng cũng chính vì vậy mà Sơn chẳng vui nổi, còn lo lắng hơn, vì cậu biết thanh tiểu kiếm này rất không tầm thường, có thể còn là thứ gây hoạ, nên mới phải bị phong ấn kỹ lưỡng như vậy. Bây giờ lại xuất hiện thứ có thể có liên quan đến thanh tiểu kiếm này, vậy chẳng phải là còn nguy hiểm hơn nữa sao? Lại nói nếu như Sơn tìm được vật kia, nếu nó làm ảnh hưởng đến phong ấn trên thanh tiểu kiếm, vậy thì sẽ ra sao đây, có gây ra thảm hoạ không? Hay là bỏ đi, mặc kệ thứ kia đi. Nhưng lại nếu như thứ kia lại là thứ giúp phong ấn hoặc kiểm soát thanh tiểu kiếm kia thì sao, nếu bỏ đi bây giờ chẳng phải là bỏ lỡ cơ duyên lớn sao? Vấn đề này làm Sơn rất đau đầu, không biết nên làm như thế nào nữa. Đang đứng suy nghĩ thì đột nhiên lời Tiểu Hoa vang lên làm Sơn sực tỉnh:
“Đại ca ngươi tự nhiên đứng yên đấy làm gì? Không chống lại nổi gió mạnh nữa à? Có cần ta giúp đỡ không?”
“À, anh không sao, chỉ là có chút suy nghĩ về chỗ này thôi.” – Sơn cười nhạt – “Đi tiếp thôi, chắc cũng gần đến rồi.”
Tiểu Hoa thấy Sơn có biểu hiện hơi khác lạ, nhưng nó cũng không nghĩ nhiều, thấy Sơn không nói thêm, nó cũng chẳng bận tâm nữa. Còn Sơn thì nghĩ một lúc cũng đã đưa ra quyết định, đó là vẫn sẽ đi khám phá xem rốt cuộc cái thứ bảo vật kia là gì. Tuy có chút mạo hiểm, nhưng nếu bỏ qua thì trong lòng sẽ có khúc mắc, rất khó chịu. Lại nói sư phụ mạnh như vậy, có lẽ cũng có thể nhận ra thanh tiểu kiếm kia có lẽ còn có vật gì liên quan, nên hẳn là cũng đã làm biện pháp đề phòng trong trận pháp phong ấn rồi chứ. Còn một điều nữa, đó là từ khi bước vào địa phận có dấu hiệu này Sơn cũng chưa từng cảm thấy có gì nguy hiểm hay đe doạ đến an nguy của mình, đây có thể coi là dấu hiệu tốt đi. Còn nếu như đến lúc ấy cảm thấy quá nguy hiểm, Sơn sẽ nhất quyết rời đi.
Đi thêm một đoạn ngắn, Sơn cuối cùng cũng phát hiện ra miệng một cái hang động nằm nghiêng ở giữa một con đồi thấp. Nếu không phải thị lực tốt thì trong màn bụi này khó mà phát hiện được ra cái hang này. Nhưng Sơn cũng không vội vào ngay trong hang mà là quan sát một vòng, mặc dù dưới cơn gió bụi cỡ này, nếu có dấu vết gì cũng sẽ bị thổi đi sạch sành sanh, nếu có người đến trước thì người đến sau thường cũng chẳng biết được. Nhưng Sơn vẫn tinh ý nhận ra cái cửa hang này hình như đã từng bị phong bế lại, mới gần đây đã bị người cưỡng chế phá ra. Vậy xem ra cảm nhận lúc nãy là chính xác, đã có người đến đây trước Sơn rồi, như vậy thì phải cẩn thận đối đãi, vì người vào được đến đây đều không thể là kẻ yếu được. Quan sát một lúc thấy không có ai mai phục hay có bẫy rập gì Sơn mới đi tiếp về phía miệng hang. Nhìn miệng hang có nhiều chỗ nứt vỡ, lại sờ một chút mấy mẩu đá vụn bị vỡ ra sau khi bị công phá, Sơn đoán được có vài người công kích liền, ai cũng không tầm thường. Xem ra chuyến đi tìm bảo này sẽ không dễ dàng gì rồi, có khi còn phải đụng độ đám người kia để đoạt bảo ấy chứ.
Bước vào phía trong hang vài mét, gió mạnh hoàn toàn biến mất, như chưa từng xảy ra vậy, đến bụi cũng không vào được đến bên trong, khá lạ. Sơn không nhận thấy có dấu hiệu gì của trận pháp bên trong, kể cả trận pháp tự nhiên, vậy hẳn là do bảo vật kia gây ra rồi. Lại đi sâu vào trong, cái hang này có vẻ khá sâu, tối đen, lại đang hướng chéo xuống dưới. Lúc đi cho người ta cảm giác như đang leo xuống một con dốc thoải thì đúng hơn là đang vào sâu trong hang. Càng đi sâu vào trong, không gian trong hang lại càng lớn, đương nhiên không phải quá nhanh, chỉ là hơi lớn dần đều thôi. Ngoài ra Sơn càng lúc càng cảm nhận rõ hơn có dị năng lượng do năng lực giả để lại sau khi sử dụng năng lực, cũng không phải là chiến đấu, chắc là để chiếu sáng. Với tu vi hiện tại, Sơn hoàn toàn không cần phải chiếu sáng gì, trong hang tối vẫn nhìn rõ như ban ngày nên cứ đi một mạch vào trong thôi.
Đi không bao lâu, Sơn lại phải dừng bước, vì trước mặt cậu lúc này là hai cửa hang mới, hay là nói bây giờ cái hang này lại phân nhánh ra hai đường đi. Sơn đang phân vân không biết nên chọn đường nào bây giờ, vì cả hai đường đều có dấu hiệu có người mới đi qua, hẳn là nhóm người đi trước đã chia thành hai đội, mỗi đội đi một đường. Mà lúc này Sơn lại không thấy thứ bảo vật kia kêu gọi thanh tiểu kiếm nữa, vậy thì đi hướng nào mới đúng bây giờ? Đang chuẩn bị chơi trò ngẫu nhiên chọn ra một đường thì đột nhiên một gầm lớn làm rung chuyển cả cái hang cất lên, là đến từ đường đi bên trái.
“A, chẳng lẽ là gặp phải dị thú rồi? Nghe tiếng gầm này chắc thực lực cũng không vừa.” – Sơn suy đoán.
“Thế thì đi đường còn lại đi, để bọn họ giải quyết con thú kia cho chúng ta là được rồi.” – Tiểu Hoa nói.
“Nhóc sao giờ lại nhát gan vậy, anh còn tưởng nhóc không sợ gì chứ?” – Sơn châm chọc một câu, nhưng còn không chờ Tiểu Hoa cãi lại thì cậu đã nói tiếp – “Nhưng ý kiến này rất đúng ý anh, bây giờ chạm trán dị thú không thích hợp lắm, chúng ta cứ đi bên phải trước đi.”
“Xì! Vậy mà còn ra vẻ.” – Tiểu Hoa vẻ mặt khinh thường.
Đã quyết định rồi thì cứ thế mà đi thôi, Sơn không chần chờ mà hướng ngay bên phải bước đi tiếp. Quả nhiên đi bên này không gặp phải thứ gì, cứ một đường thẳng tắp mà tiến lên. Đi thêm vài trăm mét, Sơn nhận ra phía trước có ánh sáng mạnh, nên cậu giảm tốc lại, vừa cẩn thận đi vừa thăm dò xem có gì khác lạ không, đề phòng có tình huống xấu. Vừa mới tiến đến nơi có ánh sáng, thì ra là miệng hang thông ra chỗ khác, nhưng cảnh tượng tiếp theo lại làm Sơn kinh ngạc không thôi.
“Trời đất, sao lại có nơi như thế này tồn tại được cơ chứ?”