Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 177: Người bí ẩn



Chương 176: Người bí ẩn

Đang cẩn thận bay ngược trở lại thì hàng loạt tiếng động lớn như hành quân vang lên phía bên ngoài tổ. Chẳng cần đoán cũng biết là đám kiến truy đuổi mấy người kia đang trở về rồi. Nếu ít thì không nói, nhưng với số lượng kiến nhiều như thế này, âm thanh mà bọn chúng tạo ra khá lớn, với thính giác nhạy bén của mình, Sơn đã kịp nhận ra bọn chúng đang trở về. Thế là mặc kệ có thể đánh động số kiến còn lại trong tổ hay không, Sơn dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu phóng nhanh để rời khỏi tổ. Tuy Sơn đang ẩn thân, nhưng với khoảng cách gần như vậy, lúc bay nhanh còn tạo ra một luồng gió lớn tạt vào bọn kiến trong tổ, dù bọn nó cảm nhận có không tốt lắm thì cũng đã nhận ra có sự lạ trong tổ của mình rồi. Vậy là tất cả số kiến đều đồng loạt hành động mạnh, gần như là náo loạn cả tổ lên, làm Sơn di chuyển tránh né khó khăn hơn hẳn. May mà đã có kinh nghiệm từ trước, Sơn không bị lạc đường nữa mà bay một mạch thuận lợi rời khỏi tổ, vừa kịp trước khi lũ kiến truy đuổi trở về.

“Xem ra mấy người kia cũng có bản lĩnh đấy, vậy mà có thể thoát khỏi truy đuổi của đám kiến này.”

Sơn bay phía trên quan sát một lần, không thấy đám kiến trở về có dấu hiệu mang về con mồi, nên cho ra cái suy đoán này. Nếu mấy người kia b·ị b·ắt lại, dù bị đám kiến xâu xé thì chắc chắn vẫn phải có bộ phận mang về tổ chứ đâu thể tay trắng trở về. Mà đây cũng không phải trọng điểm, đã trong tổ kiến không có bảo vật, vậy thì chỉ còn con đường đằng sau tổ kiến kia thôi. Sơn bay nhanh vòng ra đằng sau cái tổ, hướng con đường phía sau mà đi. Không biết có phải vì lúc nãy Sơn bay nhanh ra gây ảnh hưởng hay không mà đám kiến mới quay trở lại lại bắt đầu hỗn loạn cả lên, lại bò ra khỏi tổ lùng sục. Nhưng Sơn cũng chẳng rỗi hơi quan tâm chúng nó làm cái gì, bọn nó cứ việc hỗn loạn, cậu cứ việc làm việc của mình. Lối đi phía sau tổ lại thu hẹp dần, nhưng cũng cao đến gần ba mét, việc bay vào là không có vấn đề gì.

Để cho chắc ăn, sau khi bay qua một đoạn, Sơn lại giảm tốc đi, vừa bay vừa quan sát xem địa hình, cảnh quan có gì đặc biệt hơn, hay xem năm người lúc nãy có ở xung quanh đây không. Kể cũng lạ, bọn họ làm thế nào mà thoát khỏi đàn kiến lớn như thế truy đuổi nhỉ. Câu hỏi này đã được trả lời chỉ mấy phút sau khi Sơn đi vào lối này. Sơn đang bay thì chợt nghe thấy một âm thanh là lạ ở phía sau lưng mình, cậu dừng lại ngay, rồi cẩn thận quay lưng lại quan sát, nghe ngóng xem còn âm thanh gì không.

“Còn con kiến nào ở gần đây không?” – Giọng một người đàn ông vang lên khe khẽ.

“Không thấy, chắc bọn nó bỏ đi hết rồi.” – Một người đàn ông khác đáp lời.

“Quan sát kỹ một lần nữa xem.” – Người đàn ông ban đầu hỏi lại

“Thật sự không thấy con nào nữa.” – Người trả lời hơi thiếu kiên nhẫn đáp lại.

“Mày lo nhiều quá rồi đấy, ra mẹ ngoài đi, chui vào chỗ chật hẹp này làm tao bức bối lắm rồi.” – Một giọng nam ồm ồm bực bội vang lên – “Cùng lắm thì đánh nhau một trận.”

“Mày không thể bình tĩnh hơn được à? Cứ hơi tí là nổi cục lên làm gì?”

Tuy không đồng tình với người đàn ông giọng ồm, nhưng cũng không có ai lên tiếng phản đối nữa. Bỗng từ thành hang động, một mảng đá từ từ rụng xuống, để lộ ra mấy thân ảnh đen kịt. Một chút ánh sáng mờ nhỏ từ một người bay ra, dần dần chiếu sáng lên một mảnh hang động. Thì ra đây chính là năm người lúc nãy bị đám kiến đuổi theo, không ngờ bọn họ lại xuất hiện theo cách độc đáo này. Sơn ở một bên quan sát cũng phải ngạc nhiên không thôi, không ngờ được bọn họ lại trốn thoát đàn kiến truy đuổi bằng cách này. Chắc là một người có năng lực về đá mạnh mẽ tạo ra một lớp nguỵ trang che phủ đi năm người, trốn yên trong đó. Bọn họ còn cẩn thận đến mức đợi đàn kiến đi lâu rồi mới chui ra ngoài, xem ra kinh nghiệm lẩn trốn rất phong phú đây.

“Đám người bên kia không biết đã làm cái gì mà ảnh hưởng đến tận phía chúng ta, báo hại chúng ta bị đám kiến này phát hiện.” – Một giọng nữ trong đám người vang lên một cách bất mãn – “Nếu không phải tôi nhanh trí bảo mấy người trốn đi thì mấy tên đàn ông hôi hám các người đã bị phân xác hết ra rồi.”

“Cái gì? Cô bảo ai hôi hám cơ?” – Người đàn ông với giọng ồm nổi nóng nói lớn.

“Tôi nói chính là anh đấy, hôi c·hết đi được. Để một cô gái đoan trang, sạch sẽ như tôi phải trốn trong góc với mấy người thật đúng là… phì!” – Cô gái kia vẫn tiếp tục mỉa mai, không hề nể nang ai.

“Cô, cô muốn c·hết à!!!” – Người đàn ông giọng ồm gần như gào lên, còn giơ nắm đấm, cũng nhờ đây Sơn nhận ra được gã là tên to con nhất.

“Được rồi, hai người thôi ngay đi. Chúng ta đến đây là để tìm bảo vật, không phải là để cãi nhau.” – Một giọng nam trầm ấm vang lên, là của người còn lại từ đầu vẫn chưa lên tiếng, có lẽ là tầm tuổi trung niên – “Nếu còn gây gổ cãi nhau nữa thì không cần phải tham gia nhiệm vụ này nữa, rõ chưa?”

“Hừ!” – Người đàn ông giọng ồm hừ lạnh, nhưng cũng không nói thêm câu nào.

“Đã không còn gì cản trở thì chúng ta đi tiếp thôi, bảo vật rất có thể ở ngay phía trước rồi.” – Người đàn ông giọng trầm ấm nói, rồi dẫn đầu đi trước.

Sơn cũng đã nắm được một vài thông tin cơ bản ở đây sau khi nghe mấy người này nói chuyện. Thì ra mấy người này vào đây đúng là để đi tìm bảo vật, lại giống dạng hợp tác thôi chứ cũng không thân thiết lắm. Nếu không phải còn có người trung gian giải quyết mâu thuẫn thì chắc mấy người này đã đánh nhau hoặc đường ai nấy đi rồi. Vậy càng nói rõ người đàn ông khoảng độ tuổi trung niên đi trước nhất kia rất khó lường, ít nhất có một mặt nào đấy làm mấy người này phải kiêng dè không dám làm loạn. Mấy người này bắt đầu di chuyển thì Sơn cũng hạ xuống đi bộ theo sau. Vốn định cứ thế đi vào tìm hiểu, nhưng cái hang này có thể sẽ còn nhiều nguy hiểm, nên Sơn quyết định sẽ để bọn họ đi trước coi như dò đường, còn mình thì bám theo sau hưởng sái. Nếu bọn họ may mắn tìm được bảo vật thì mình sẽ nhanh chóng c·ướp lấy rồi trốn, nói chung kế hoạch là như vậy, tối thiểu hoá việc gặp nguy hiểm cùng rủi ro nhất có thể.

Đoạn hang động này cũng không khác mấy so với lúc trước, cứ thoai thoải thẳng đuột xuống như vậy, độ rộng cũng hầu như không thay đổi. Trên đường đi năm người này cũng luôn lầm lì chẳng nói thêm một chữ nào, cứ như người dưng nước lã vậy, nhưng thực tế ai cũng đều cảnh giác cao độ, nếu không phải thuật ẩn thân của Sơn dùng tốt thì đã bị họ phát hiện lâu rồi. Đang đi từ từ đột nhiên Sơn hơi giật mình, cái cảm giác kỳ lạ kia đột nhiên lại đến, chính là như lúc nãy khi vật kia kêu gọi tiểu kiếm trong đan điền của cậu. Mãi thì không có phản ứng gì, đi chán chê rồi thì lại có phản ứng, hơn nữa phản ứng này lại có xu hướng chéo sang bên trái. Nếu là đường này đi tiếp về sau hướng sang trái được thì còn đỡ, chứ nếu bảo vật nằm ở lối đi bên trái lúc nãy thì đúng là tốn công vô ích nãy giờ. Lại nói mới vừa rồi hơi giật mình một chút, bước chân có hơi nặng tạo ra một tiếng động nhỏ, không ngờ lại làm mấy người đi phía trước giật mình dừng bước lại, ngay sau đó liền đứng thành vòng tròn tựa lưng vào nhau phòng bị.

“Cẩn thận, có thể có thứ gì đấy đang bám theo chúng ta.” – Người đàn ông giọng trầm ấm cảnh giác lên tiếng nhắc nhở những người khác.