Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 178: Sợ hãi



Chương 177: Sợ hãi

“Ông có chắc là có thứ gì đang bám đuôi chúng ta không?” – Cô gái duy nhất lên tiếng hỏi.

“Từ lúc nãy ta đã có cảm giác như bị cái gì đấy theo dõi rồi, chỉ là không thể phát hiện ra manh mối nào mà thôi.” – Người trung niên giọng trầm ấm khẳng định lại – “Lúc nãy thì ta còn không chắc, nhưng nghe thấy âm thanh kia thì ta dám khẳng định là có.”

“Vậy phải làm sao đây?” – Người đàn ông giọng hơi the thé lo lắng hỏi.

“Cứ bình tĩnh quan sát đã. Theo kinh nghiệm của ta thứ này theo dõi lâu như vậy hoặc là tò mò hoặc là không đủ thực lực đối diện trực tiếp chúng ta, đợi thời cơ thích hợp sẽ tách chúng ta ra để đánh lẻ. Vì vậy cứ đứng gần nhau, chắc chắn nó không làm gì được chúng ta đâu.” – Người trung niên bình tĩnh phân tích.

Sơn phải công nhận người đàn ông trung niên kia có cảm giác lực thật mạnh, tuy chưa bằng cậu nhưng ít nhất đã là mạnh nhất trong những năng lực giả cậu từng tiếp xúc rồi. Ngoài ra khả năng phân tích tình huống cùng sự bình tĩnh của người này cũng thuộc dạng lão thành rồi, không thể coi thường được. Nhưng thực tế theo đuôi bọn họ chỉ có Sơn, lại do thuật ẩn thân của cậu quá cao minh so với bọn họ, nên có quan sát nữa thì họ cũng chẳng phát hiện ra được tí gì đâu, trừ phi Sơn chủ động lộ diện. Nhưng bọn họ cảnh giác thế này thì lại làm chậm trễ thời gian, không biết có cách nào làm cho bọn họ không nghi ngờ nữa không nhỉ?

“Có cách!”

Sau vài giây suy nghĩ, Sơn đã nghĩ ra một cách khá độc đáo để đánh lạc hướng năm người kia, nhằm để bọn họ tiếp tục di chuyển. Trước hết Sơn lấy ra một viên tinh hạch, dùng chân nguyên vẽ lên một huyễn trận chú đơn giản. Xong bước này Sơn liền nhờ Tiểu Hoa cắt ra một đoạn dây leo, buộc vào viên tinh hạch, rồi phóng ra xa theo hướng ngược lại với đám người. Cuối cùng thì chỉ cần yên tĩnh chờ xem hiệu quả thế nào.



“Cẩn thận!” – Người đàn ông trung niên nhanh chóng nhắc nhở.

Chỉ thấy vụt một tiếng, một con vật thuôn dài không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện. Con vật này thay vì t·ấn c·ông như năm người nghĩ đến thì lại lao v·út đi theo hướng ngược lại, rồi cứ thế biến mất khỏi tầm mắt của mấy người bọn họ. Mấy người đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu đều bị khựng lại một nhịp, sau đấy là không hiểu nhìn nhau, cuối cùng là cùng nhìn về người đàn ông trung niên hòng tìm ra được câu trả lời. Nhưng người trung niên cũng không lên tiếng ngay mà là giữ nguyên tư thế phòng thủ, ánh mắt đảo qua toàn bộ hang động, dỏng tai lên nghe ngóng âm thanh. Qua mấy phút, ông ta mới thu lại động tác, khẽ nói:

“Ta không còn cảm thấy như bị theo dõi nữa, con vật kia đã hoàn toàn rời khỏi đây rồi.”

“Ra chỉ là một con vật nhỏ yếu ớt, làm tao cứ tưởng là cái gì ghê gớm lắm.” – Người đàn ông giọng the thé lên tiếng.

“Không phải anh là người run rẩy nhất từ nãy đến giờ à? Sao bây giờ lại tự tin như vậy rồi?” – Cô gái kia nhoẻn miệng cười mỉa mai.

“Hừ! Cô biết cái gì mà nói.” – Người đàn ông giọng the thé thẹn quá hoá giận, nhưng lại không phát tác mạnh.

“Được rồi, bớt mấy lời đi. Đã thứ kia không bám theo chúng ta nữa thì di chuyển tiếp thôi, tốn nhiều thời gian quá rồi.” – Người đàn ông trung niên vừa nói vừa đi trước nhất.



“Hừ!” - Người đàn ông giọng the thé liếc mắt qua người phụ nữ, rồi hừ lạnh đi theo sau.

Sơn cũng không ngờ cách này lại có hiệu quả đến vậy, mấy người này tạm thời đã không nghi ngờ thêm nữa. Tất nhiên Sơn sẽ kéo dài khoảng cách với bọn họ một chút, tránh người trung niên kia lại cảm nhận ra cậu đang theo sau. Mà kể cũng lạ, cái cảm giác mời gọi kia lại một lần nữa biến mất không thấy tăm hơi đâu, cứ như chưa từng có vậy. Cũng chẳng biết là thứ đồ gì mà bất quy tắc đến như vậy, chớp bật chớp tắt, hy vọng nó không phải một thứ không dùng được.

“Ông nghĩ sinh vật vừa rồi có phải có năng lực đặc biệt không? Thực lực có vẻ không mạnh nhưng khá khôn ngoan.” – Người đàn ông ban đầu đối thoại với người đàn ông giọng the thé bắt chuyện với người trung niên, từ hình dáng thì thấy được người này khá cao, cao nhất cái nhóm này.

“Ta không rõ lắm, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp phải loài này. Từ sau khi thế giới lâm vào tận thế, hiếm có loài động vật đột biến nào giữ được hình dáng ban đầu lắm. Hôm nay ta lại thấy được con vật này hình dáng không khác mấy một con rắn thông thường, chỉ trừ việc khả năng ẩn nấp của nó rất mạnh, qua mặt được cả năm người cấp S chúng ta.” – Người trung niên nói ra suy nghĩ của mình.

“Sơ suất quá, sơ suất quá!”

Nãy vội vàng ra tay, nên Sơn chỉ tiện huyễn hoặc ra hình ảnh một loài rắn thường gặp có sẵn trong đầu, lại quên mất mình đang ở trong thế giới hậu tận thế, loài như này chắc gì đã còn. Nhưng cũng may mà vẫn qua mặt được mấy người này.

“Ông Tài, còn bao lâu nữa thì đến chỗ bảo vật? Hay là chúng ta chọn nhầm đường rồi, bảo vật thực ra lại ở bên còn lại?” – Cô gái cũng không nhịn được mà hỏi người trung niên.



“Cô đừng có nói gở, đường ông Tài chọn chắc chắn là đúng.” – Người đàn ông giọng the thé lập tức phản bác.

“Cô ta nghi ngờ cũng không sai, cậu không cần phải cãi lại làm gì.” – Ông Tài lắc đầu từ tốn nói – “Ta cũng không rõ khi nào thì đến nơi, chỉ biết bảo vật ở trong cái hang lớn này. Còn bên nào lấy được bảo vật trước cũng được, đều sẽ thuộc về tổ chức, không việc gì phải tranh giành.”

“Phía trước hình như có lối ra.” – Người đàn ông to lớn đột nhiên lên tiếng.

Mấy người nhìn kỹ về phía trước, quả nhiên lại có điểm sáng, có thể là thông ra ngoài hoặc lại thông ra một động lớn khác có ánh sáng. Sơn cũng đã nhìn thấy chỗ đó, cậu thậm chí còn nhìn rõ ra được đấy là lối thông ra một động lớn khác. Hơn nữa ở xa thế mà Sơn cũng đã bắt đầu cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ đến từ dị sinh vật. Khí tức này không thua kém mấy so với cảm giác đến từ con giun biến dị lúc trước, quá mạnh mẽ. Nếu bảo vật thực sự là ở trong đấy thì thực sự khó lấy rồi. Lại nói năm người đi phía trước nếu đúng như họ nói đều là cấp S, vậy thì có vào trong cũng chỉ có thể là nộp mạng mà thôi, còn tìm bảo cái gì. Trừ khi bọn họ có cách nào đấy có thể không kinh động đến dị sinh vật kia mà lấy được bảo vật.

“Bảo v…” – Người đàn ông giọng thé vừa ra đến cửa thì gần như nói lớn lên.

“Suỵt!!! Muốn c·hết à?”

Ông Tài nhanh tay lại gần bịt mồm người kia lại, còn không quên khẽ mắng gã ta. Người đàn ông giọng thé thé đang không hiểu là ra làm sao thì đột nhiên tròng mắt co lại, không dám tin vào mắt mình, như kiểu anh ta đã gặp phải thứ gì kinh khủng nhất trên đời này vậy. Người đàn ông không tự chủ được run rẩy liên tục, phải để ông Tài hơi kéo anh ta lại phía sau để anh ta ngồi xuống đất thì anh ta mới thở dốc được. Những người khác tuy không đến mức như vậy nhưng cũng chẳng khá hơn, ai nấy vẻ mặt cũng đều phức tạp không thôi, ánh mắt đều mang theo sợ hãi, e dè nồng đậm.

“Thứ này quá kinh khủng rồi, từ hình thể đến cảm giác đe doạ đều không phải thứ mà con người có thể tượng tượng được.” – Người đàn ông cao khẽ nói, giọng nói có mấy phần run run.

“Nhiệm vụ này liệu có thực hiện nổi không?” – Người đàn ông to lớn giọng ồm là gã có vẻ liều lĩnh nhất cũng phải e dè không thôi.

“Nhiệm vụ thì chắc chắn phải làm rồi, nhưng tình hình có vẻ không được khả quan lắm.” – Ông Tài vẫn là người bình tĩnh nhất – “Tất cả dừng lại bình tĩnh suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo đã, không thể nóng vội được. Nếu xảy ra sai sót gì có khi không ai trong chúng ta toàn mạng mà ra ngoài được đâu, đừng nói đến lấy bảo vật.”