Sau đấy năm người quyết định ngồi tại chỗ vừa nghỉ ngơi lấy sức vừa bàn bạc kế sách để thực hiện nhiệm vụ. Ở khu vực này muốn gọi thêm hỗ trợ từ ngoài là không thể rồi, vì không thể truyền bất cứ tín hiệu nào ra được bên ngoài. Như vậy mấy người chỉ có thể tự thân hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Nhưng làm thế nào bây giờ, sinh vật kia quá mạnh mẽ, đã vượt xa không biết bao nhiêu lần mấy người bọn họ rồi. Lại nói sao năm người lại quyết tâm mặc dù có sinh vật kia ở bên trong như vậy, vì họ nhận ra ngay phía trên đầu nó có một mỏm đá chìa ra, ở phía trên là một thứ không thuộc về tự nhiên, hay là nói đó nhất định là bảo vật mà bọn họ muốn lấy được.
Sơn càng là nhàm chán tìm một góc xa hơn bọn họ ngồi tu luyện, vì cậu cũng đang chưa biết phải làm thế nào để có thể tiếp cận được vị trí bảo vật kia. Sơn đã tự mình thăm dò cũng như nhờ Tiểu Hoa thăm dò một lần, sinh vật kia có vẻ như là biến dị từ một loài chuột chũi, hoặc chí ít là một loài tương tự, hơn nữa thân hình cực kỳ to lớn, từ xa đã cảm thấy có vẻ cảm giác lực của nó cũng rất mạnh, có khi một con ruồi bay qua nó cũng phát hiện được. Sơn còn mơ hồ cảm giác con vật này có gì đấy kỳ quái, nó nhìn như đang ngủ nhưng lại hình như không phải. Nếu phải nói thì nó giống như một ông lão đánh cá đang ngồi yên tĩnh đợi cá cắn câu vậy. Hơn nữa vị trí nó ngồi rất gần với vị trí có thể đang chứa bảo vật kia, gần một cách kỳ lạ. Nói chúng Sơn cũng không dám manh động, muốn quan sát thêm nữa, đồng thời theo dõi đám người kia có cách gì hay ho không. Năm người này tuy không tính là thực lực xuất chúng, nhưng năm cái đầu hợp lại chắc cũng sẽ có kế sách gì hay ho chứ.
“Hay là chúng ta dùng cách cũ đi, cứ cẩn thận đi vòng qua người con vật kia là được.” – Người đàn ông giọng the thé đưa ra ý kiến.
“Không được, ta có cảm giác con vật này không bình thường, chắc chắn là nó không phải đang ngủ như vẻ bề ngoài của nó đâu.” – Ông Tài trực tiếp phản bác – “Còn ai có cách khác không?”
“Hay là chúng ta cử một người ra đánh lạc hướng con vật này, những người còn lại sẽ tranh thủ thời gian đi lấy bảo vật.” – Cô gái đưa ra ý kiến.
“Không được, quá dễ xảy ra bất trắc. Chúng ta chưa rõ con vật này mạnh đến mức độ nào, hay có năng lực gì không, nếu người dẫn dụ nó đi bị nó đ·ánh c·hết trong một đòn thì những người còn lại sẽ gặp nguy hiểm ngay.” – Ông Tài suy nghĩ thấu đáo rồi lại bác bỏ tiếp – “Còn ý kiến khác không?”
“Còn cậu thì sao, có ý kiến gì không?” – Thấy không có ai định nói gì, ông Tài liền quay sang người cao kều mà hỏi.
“Theo tôi thấy chúng ta nên hội họp với nhóm người còn lại, có khi bọn họ sẽ có cách gì đấy hợp lý hơn cũng nên.” – Người đàn ông cao kều đáp lại.
“Có thể phải như vậy, nhưng bọn họ bên kia còn chưa biết tình hình thế nào. Lúc nãy hình như đã xảy ra chiến đấu, nếu không may có khi bọn họ cũng không tự thân lo được, nói gì đến giúp đỡ chúng ta.” – Ông Tài ngán ngẩm lắc đầu – “Chưa kể bọn họ muốn đến được đây hay chúng ta muốn sang kia thì đều phải vượt qua tổ kiến nguy hiểm kia nữa, quá khó!”
“Lâu như vậy còn chưa có động tĩnh gì, có khi đám này đã đi đời nhà ma hết rồi.” – Cô gái giọng điệu thờ ơ nói.
“Không cần phải đoán già đoán non bọn chúng ra làm sao nữa. Đều chắc chắn phải c·hết rồi!” – Người đàn ông to lớn nãy giờ không nói câu nào đột nhiên lên tiếng, có thể nghe ra giọng nói gã có chút gì đấy thương tiếc – “Đáng tiếc, cô em kia đẹp thế cơ mà.”
Bốn người còn lại đều không hẹn mà cùng tiến lại vị trí gã to con ngồi gần cửa hang, khi nhìn xuống dưới thì họ đã chứng kiến cảnh tượng mà bọn họ không ngờ tới nhất. Chỉ thấy sinh vật khổng lồ dạng chuột chũi không biết đã mở mắt ra từ lúc nào. Tuy nó vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như vậy nhưng ánh mắt thì có vẻ đang nhìn chăm chú về một hướng ở phía còn lại của hang động. Mấy người nhìn về phía con chuột chũi đang nhìn, thì thấy được một sinh vật khá lớn khác dạng thằn lằn đang bò lại. Điểm đặc biệt của con thằn lằn này là nó khá dài, lại có đến tám cái chân, nhìn giống một con rết thiếu chân hơn là một loài bò sát. Mà kinh dị hơn nữa là nó còn đang kẹp theo mấy người nữa. Chính là nói đến con người đấy, chỉ là không rõ là người còn sống hay là xác c·hết nữa, vì không thấy được mấy người đấy động đậy, máu me lại còn bê bết khắp người nữa. Điều làm bọn họ hãi nhiên là bọn họ lại nhận biết mấy người này, chẳng phải là nhóm năm người đã đi hướng còn lại lúc trước sao? Đặc điểm dễ nhận dạng nhất là mấy người bị kẹp đến kia đều đang mặc áo choàng của tổ chức bọn họ, tuy áo đã bị rách nát nhưng bọn họ vẫn có thể nhận ra được.
“Khu vực sâu trong hoang mạc này chỉ có mấy người chúng ta mới vào được, vậy là nhóm năm người kia chứ không sai vào đâu được nữa rồi.” – Người đàn ông giọng the thé sợ hãi phân tích – “Chẳng lẽ họ đều đ·ã c·hết hết rồi?”
“Ta thấy có ba người bị con thằn lằn kia bắt lại, còn hai người nữa chưa thấy đâu, vậy chưa chắc bọn họ đã toàn đội bị diệt đâu.” – Ông Tài phân tích – “Nhưng ta cũng không ngờ hai đường cuối cùng đều thông đến cái động lớn này.”
“Con thằn lằn tha xác mấy người họ đến đây làm gì vậy? Nó không sợ con chuột chũi lớn này sao?” – Người cao kều nghi ngờ.
“Ta cũng không rõ nữa, có lẽ phải quan sát thêm mới được.” – Ông Tài lắc đầu, vẻ mặt đầy thương tiếc – “Thật đáng tiếc, ta không đủ thực lực, nếu không sẽ xuống kiểm tra tình hình, biết đâu lại cứu được người còn sống thì sao. Nếu không thì cũng có thể mang t·hi t·hể của bọn họ ra ngoài chôn cất.”
Mấy người còn lại đều không ai nói thêm gì, ai cũng biết đây chỉ là lời nói thủ tục của ông Tài mà thôi. Ai không biết ông ta chỉ là nhìn bề ngoài thì có vẻ chất phác hiền lành vậy thôi, còn thực sự thì không ai ở đây máu lạnh, tàn ác hơn ông ta được. Làm gì có chuyện ông Tài thật sự thương tiếc cho mấy mạng người này chứ, dù cho có là đồng đội cùng chiến đấu đi chăng nữa. Lại nói ba người kia liệu có ai còn sống không, chỉ riêng có hai con dị thú thế này cũng đã chẳng ai muốn đi kiểm tra xem tình trạng bọn họ ra sao rồi. Nhưng một màn tiếp theo làm cho năm người phía trên hãi hùng không thôi, đó là con thằn lằn miệng ngậm một người, chân kẹp hai người còn lại đến gần con chuột chũi, khi đến dưới chân thì nó liền thả ba người xuống đất, rồi tức tốc chạy biến ra xa hơn. Cả hang động có chút rung chuyển, cùng lúc ấy con chuột chũi cũng động, bàn chân trước to lớn của nó di chuyển ra phía trước, tóm lấy một người đang bất động rồi nhấc lên cao. Nhìn bàn chân to bự kia lại thuần thục kẹp được vào thân thể một người như vậy, máu trên thân người kia không ngừng nhỏ xuống dưới đất làm đám người không khỏi rùng mình, lạnh sống lưng.
“Con vật kia định làm gì… gì vậy?” – Người đàn ông giọng the thé run rẩy lắp bắp hỏi.
Chẳng ai có tâm trạng đi trả lời gã, chỉ chăm chú quan sát tình hình trước mắt. “Rộp” một tiếng giòn rụm, thì ra con chuột chũi đã cho cả người kia vào cái mồm lớn như bể máu của nó, rồi nhai ngấu nghiến như đang ăn đồ ăn vặt vậy. Nhìn thấy từng tia máu chảy ra từ khoé miệng con chuột chũi, ai cũng bất giác giật thốt mình, mồ hôi lạnh không tự chủ tuôn ra khắp trán. Một người dưới kia hình như hơi động thân, có lẽ vẫn còn sống, đang cố lết dưới đất nhằm giữ mạng, nhưng làm gì còn kịp nữa. Con chuột chũi nhẹ nhàng với chân ra, dễ dàng tóm được người này, rồi ném thẳng gã vào miệng, lại là tiếng nhai rôm rốp vang lên, như tiếng xé nát tim gan người ta vậy. Người xấu số kia chỉ kịp hét lên một tiếng rồi im bặt.
“Thì ra con thằn lằn kia là đem thức ăn đến cho con vật này.” – Ông Tài lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.