Sơn sau khi rời xa khu cửa vào thì tìm một góc khuất giải trừ đi thuật ẩn thân, cứ như vậy vào thẳng khu trung tâm khá hao tổn, nên trà trộn đi vào cũng được, cậu cũng muốn nhìn một chút xem khu trung lưu này như thế nào.
Khu trung lưu này chỉ nhìn qua cũng thấy tốt hơn khu bình dân quá nhiều rồi, chỉ riêng nhà cửa đã khang trang, đẹp đẽ hơn rồi. Tuy lượng người đi lại không nhiều như ở ngoài nhưng các cửa tiệm lại bán rất nhiều thứ tốt hơn cả về số lượng cũng như chất lượng, Sơn nhìn cũng hoa cả mắt. Nhưng trong mắt lão Thạch những thứ này lại chẳng có tác dụng gì, chỉ có tài nguyên tu luyện mới là thứ đáng chú ý. Thế là hai người cứ thế tản bộ nhìn ngắm các gian hàng xem có gì đáng quan tâm không.
Khi đi qua một cửa tiệm không lớn lắm, một đám đông tụ tập lại bàn tán xôn xao thu hút được sự chú ý của Sơn. Sơn tò mò tiến lại xem xét, chỉ thấy mọi người đang chỉ trỏ bàn tán về một khối đá nhỏ đặt ở trên mặt bàn bày ra ngay trước cửa tiệm. Sơn bắt được một người hỏi thăm tình hình thì nhận được câu trả lời, thì ra ông chủ tiệm này nhặt được cục đá này lúc đi thăm dò một vùng phía xa, ông ta bảo đây là đá lấy từ một chỗ thiên thạch rơi xuống, hôm nay ông ta quyết định bày bán ra đây. Nhưng ông ta không muốn tinh hạch mà lại muốn một thứ kỳ lạ khác làm vật trao đổi, bao nhiêu người muốn đổi rồi mà ông ta cũng không ưng món nào.
“Không biết ông ta có thật muốn trao đổi không hay là muốn bày trò tiêu khiển, mà tôi cũng không nghĩ hòn đá này thật sự có giá trị gì.” – Người được Sơn hỏi bình luận một câu.
“Ra là vậy, cảm ơn anh.” – Sơn cười cảm ơn.
“Sư phụ, thầy có nhìn ra lai lịch tảng đá kia không? Con thấy nó không khác những hòn đá bình thường là mấy.” – Sơn truyền âm hỏi lão Thạch.
Thật ra lão cũng đang nghi ngờ hòn đá này có lai lịch không đơn giản, chỉ có điều là lão nhìn mãi cũng không nhìn ra được nó là thứ gì, chả lẽ là nghĩ nhầm rồi, hay là…
“Con thử xem có trao đổi được với người ta không, ta cần cầm tận tay nghiên cứu một chút mới xác nhận được.” – Lão Thạch trầm ngâm phút chốc rồi truyền âm lại cho Sơn.
“Ồ, vậy con thử dò hỏi xem.” – Nói rồi Sơn quay sang ông chủ cửa tiệm niềm nở hỏi – “Ông chủ, tôi thấy hòn đá này khá thú vị, có thể bán cho tôi được không? Ông muốn thứ gì có thể cho một lời đề nghị.”
“Nhìn xem, lại có người muốn trao đổi hòn đá kia, thật không biết đầu óc có bị sao không?” – Người bên ngoài nhìn thấy Sơn có ý định mua hòn đá thì bắt đầu nói móc.
“Kỳ thực tôi cũng không có cụ thể thứ gì muốn trao đổi, cậu có thể lấy ra thứ gì làm tôi vừa ý thì tôi sẽ trao đổi với cậu.” – Ông chủ không chần chừ trả lời ngay.
Sơn trầm ngâm tựa như là đang suy nghĩ nên đổi thứ gì, nhưng thực ra là đang truyền âm trao đổi với lão Thạch xem nên đổi thứ gì hợp lý. Lão Thạch nghĩ một chút rồi vẫy tay một phát, một vật đột nhiên xuất hiện trong ba lô của Sơn, Sơn cũng thuận theo mở ba lô lấy ra ngoài. Đây là một mảnh gỗ nhỏ, hình dạng khá bất quy tắc, nhìn có vẻ cổ phác, Sơn có phát hiện bên trên có khắc lấy một trận pháp phòng ngự cấp thấp cùng một trận pháp phát quang.
“Chỉ là một thứ đồ chơi làm ra trong lúc rảnh rỗi, con cũng không cần dùng đến, mang ra đổi là được rồi.” – Lão Thạch lên tiếng giải thích.
Sơn đưa miếng gỗ cho ông chủ cửa tiệm xem xét, ông chủ nhíu mày lại, giọng nói lạnh đi:
“Thứ này chỉ là một mẩu gỗ vụn, cậu đưa cho tôi làm vật trao đổi là có ý gì, trêu tức tôi sao?”
“Bình tĩnh đã ông chủ, đây cũng không phải một mẩu gỗ bình thường, nó có tác dụng rất tốt, nhưng nếu ông muốn biết nó có thể làm gì thì tốt nhất tìm một chỗ an toàn chút, tôi sẽ cho ông xem, chứ ở ngoài đây sợ là sẽ bị người để mắt đến.” – Sơn bình thản nói với ông chủ, nói đến nửa sau cố ý nói nhỏ lại chỉ cho ông chủ nghe.
Ông chủ này nghe thấy thế cũng bán tín bán nghi, nhưng suy ngẫm thấy lời Sơn nói cũng có lý, nếu là đồ tốt thật sẽ dễ bị người nhớ thương, không bằng đổi cái đia điểm thích hợp chút.
“Được rồi, cậu đi theo tôi.” – Ông chủ đáp lại – “Đừng nghĩ đến ý đồ xấu, tôi không sợ cậu đâu.”
“Ha ha, tôi làm việc rất giữ chữ tín, ông chủ không cần lo lắng.” – Sơn cười tự tin nói.
Nói rồi, ông chủ thu lại hòn đá vào hộp rồi dẫn Sơn theo trở lại cửa tiệm.
“A, sao lại vào trong rồi, chẳng lẽ là trao đổi được rồi?” – Một người lên tiếng.
“Dùng một khúc gỗ đổi một hòn đá, thật đúng là trò hề.” – Một người khác chê cười.
Nhưng không ai để ý đến, một người thanh niên đứng ở ngoài cùng đang nhíu chặt lông mày lại, sau đó đi ra góc khuất lôi ra một thiết bị tựa như bộ đàm rồi nói vào đó:
“Đại ca, có người muốn trao đổi hòn đá đấy, tựa như là đang làm giao dịch rồi.”
“Vâng, chỉ cần nó đi ra em sẽ báo lại cho anh ngay, anh cứ yên tâm.”
…
Nói xong người này lại tiếp tục hướng ánh mắt về phía cửa vào cửa tiệm theo dõi tiếp.
Sơn theo chân ông chủ cửa tiệm vào phía sau của cửa tiệm, tại đây không có một người nào khác, chỉ có hai người. Sơn cũng không cảm thấy có ai khác đang ở gần theo dõi mình, cậu không úp mở nữa mà lập tức lấy ra một viên tinh hạch vẫn chưa bị hấp thu linh khí, sau đó đặt vào chính giữa miếng gỗ, miếng gỗ lập tức phát sáng rực rỡ lên, tựa như một mặt trời nhỏ vậy, chiếu sáng cả căn phòng. Đây là cơ chế kích hoạt trận pháp có trên miếng gỗ, chỉ cần còn vật cung cấp linh khí thì trận pháp sẽ còn tạo ra ánh sáng, khi lấy miếng tinh hạch ra hoặc tinh hạch cạn kiệt linh khí thì ánh sáng tự động biến mất. Sự việc bất ngờ này làm ông chủ giật cả mình lùi ra phía sau, nhưng khi định thần lại thì ông ta thất vọng lắc đầu nói:
“Quả thực là rất kỳ lạ, nhưng như vậy thì cũng chỉ như một cái đèn pin hơi sáng một tí, lại còn cần tinh hạch đi kích hoạt, tựa như không quá hữu dụng.”
“Ông chủ chờ đã, đây chỉ là một công dụng của nó, nó còn một công dụng nữa, xem đây!”
Nói rồi Sơn quay mặt còn lại của miếng gỗ ra rồi đặt miếng tinh hạch vào lỗ nhỏ rồi đưa cho ông chủ cầm, ông chủ đang không biết Sơn định làm gì thì Sơn đột nhiên rút kiếm ra chém một phát về phía ông ta. Ông ta hét toáng lên định lùi về phía sau, nhưng kiếm của Sơn quá nhanh đã chém về phía người ông ta rồi, nhưng khi ông ta tưởng mình sắp b·ị c·hém c·hết rồi thì một màn sáng mờ mờ đột nhiên hiện ra, vừa kịp chặn lại đòn t·ấn c·ông này của Sơn. Sơn cũng không tiếp tục thử nữa mà thu kiếm lại, sau đó lên tiếng:
“Hơi thất lễ với ông chủ rồi, nhưng phải như vậy thì ông mới thấy rõ được công dụng thần kỳ của miếng gỗ này. Chỉ cần để một viên tinh hạch vào đúng chỗ thì nó có thể bảo vệ ông khỏi hai đòn t·ấn c·ông, sau đó phải thay viên mới vào thì mới sử dụng tiếp được. Nhưng tất nhiên, nếu là đòn t·ấn c·ông quá mạnh thì nó cũng không thể bảo vệ được ông đâu, nhưng tôi nghĩ vậy là cũng đủ rồi chứ.”
Ông chủ thấy mình không sao thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe thấy lời Sơn giải thích thì cũng phải chấn kinh lên, trên đời còn có vật thần kỳ như thế sao, lại còn có tác dụng bảo vệ. Ông ta nhìn viên tinh hạch một chút, quả nhiên là đã bị mờ đi một chút, vậy hẳn là viên tinh hạch này chỉ còn sử dụng được một lần nữa thôi, nhưng như vậy thì cũng quá thần kỳ rồi.
“Đủ, hoàn toàn đủ rồi, cậu có thể cầm lấy hòn đá này.” – Ông chủ vui mừng quá đỗi, nói chuyện cũng hơi cà lăm, sau đó run run tay đưa lại chiếc hộp chứa hòn đá cho Sơn.
Sơn mở ra nhìn một chút, đúng là viên đá lúc nãy rồi, cậu lập tức cất hộp vào ba lô, nhưng thực ra là âm thầm chuyển nó vào ngọc lưu trữ. Xong rồi không quên dặn dò ông chủ:
“Rất vui vì được làm giao dịch với ông chủ, nhưng tôi khuyên ông là nên giữ kín thông tin vụ giao dịch này của chúng ta, nếu không sẽ dẫn đến hoạ sát thân đấy.”
“Được, tôi sẽ giữ kín chuyện này, cậu cứ yên tâm.” – Ông chủ sau khi bình tĩnh lại thì trả lời Sơn, ông cũng không phải người ngu, thứ bảo vật thế này nếu để người biết thì ông làm gì còn phần nữa.
Ông chủ vừa muốn tiễn đưa Sơn ra cửa thì quay trái quay phải đã không thấy bóng dáng Sơn đâu nữa rồi, ông ta đi ra đến gần cửa cũng không thấy người đâu.
“Người đâu rồi? Sao mới đây đã biến mất rồi.” – Ông chủ không hiểu nói – “Chẳng lẽ là năng lực giả tốc độ hạng cao sao?”
Trong lúc ông chủ đang ngơ ngác thì Sơn đã sử dụng thuật ẩn thân lặng lẽ rời khỏi cửa tiệm rồi. Lão Thạch phát hiện đang có người nhằm vào Sơn ở khoảng cách không xa, Sơn cũng không có ý định tìm hiểu xem ai đang theo dõi mình, nhưng chắc là nhắm vào hòn đá này hoặc thứ quý giá gì khác, nên cậu quyết định ẩn thân đi ra xa cho chắc ăn, mục đích chính của cậu cũng không phải ở đây.
“Mẹ nó, mày định ngủ luôn ở trong đấy luôn à?” – Tên theo dõi Sơn sau khi chờ quá lâu mà không thấy người ra khỏi cửa thì cũng bạo nói tục, chỉ thiếu bước chửi ầm lên nữa thôi.