Sơn lúc này đã chạy dần ra xa rồi, sau khi chắc chắn không bị bám đuôi nữa cậu mới giảm tốc lại. Sau một hồi tìm kiếm Sơn mới thấy một toà nhà bị khuất tầm nhìn trên đường, sau đó nhảy vài lần là đã lên đến nóc toà nhà đấy rồi. Leo lên vị trí này là để tránh người khác phát hiện ra mình, cũng vì lý do an toàn. Sơn giải trừ ẩn thân, sau đó ngồi xuống bắt đầu khôi phục chân nguyên, còn lão Thạch thì lấy hòn đá ra nghiên cứu xem nó là gì.
Một thời gian sau, Sơn vẫn đang chăm chú vào quá trình khôi phục chân nguyên thì đột nhiên một làn sóng xung kích nhẹ lướt qua người cậu. Sơn theo phản xạ tỉnh dậy rồi bật phắt người lên, ngay lập tức làm ra tư thế phòng thủ, nhưng giọng lão Thạch vang lên đã cắt đứt hành động tiếp theo của cậu:
“Không cần phải khẩn trương, là ta làm ra đấy.”
Nhìn ra ánh mắt ngờ vực của Sơn, lão Thạch liền giơ lên hòn đá trên tay ra cho cậu nhìn. Không đúng, đây đâu còn là hòn đá thô ráp khi nãy nữa, bây giờ nó nhìn giống một miếng kim loại sáng bóng hơn, toàn thân nó đen sì, trơn bóng nhìn rất thích mắt.
“Đây là lấy ra được từ hòn đá khi nãy, nó bị bao phủ bởi một lớp đá đặc biệt, ngăn cách được cảm giác của ta xuyên qua được, phải phá bỏ nhẹ đi lớp vỏ ngoài mới nhận ra được.” – Lão Thạch giải thích – “Đây là một loại kim loại khá đặc biệt, kỳ thực ta cũng chưa gặp được bao giờ, khả năng đúng như người bán nói, nó đi theo thiên thạch ngoài vũ trụ rơi xuống tinh cầu này.”
“Ra là như vậy, thế làn sóng xung kích lúc này là do nó tạo ra phải không sư phụ?” – Sơn thắc mắc.
“Do ta thử nghiệm miếng kim loại này tạo thành. Nó rất bền, lửa bình thường là không thể nung chảy nó được, độ cứng của nó cũng rất cao, v·ũ k·hí ta để trong ngọc lưu trữ không thể gây nổi vết xước trên nó. Lúc ta sử dụng kiếm chứa chân nguyên chém lên nó thì tạo ra lực phản chấn như vừa rồi.” – Lão Thạch kể lại các thử nghiệm của lão – “Con thử dẫn một ít chân nguyên vào nó xem sao.”
Sơn nhận lấy miếng kim loại từ lão Thạch, cậu cũng rất tò mò không biết nó có tác dụng gì. Truyền một ít chân nguyên vào miếng kim loại, Sơn nhận ra miếng kim loại càng thêm sáng bóng, tựa như vừa có gì đó vừa bị tăng lên vậy.
“Miếng kim loại này rất đặc biệt, nếu ta đoán không nhầm thì tác dụng lớn nhất của nó là cường hoá v·ũ k·hí. Nếu thêm nó lúc rèn kiếm thì kiếm của con sẽ cứng rắn hơn, sắc bén, bền bỉ hơn, hơn nữa khi sử dụng chân nguyên lên kiếm, uy lực của nó còn phải tăng thêm vài lần nữa cũng không chừng.” – Lão Thạch nói.
“Lại có đồ tốt như vậy, nếu thêm vào kiếm này chẳng phải là thực lực người sử dụng chẳng phải sẽ tăng thêm một mảng lớn sao.” – Sơn cảm thấy hưng phấn hơn, việc tăng lên thực lực lúc này là thứ cậu mong mỏi nhất rồi.
“Trên lý luận thì đúng là thế, nhưng bây giờ là ta hay con đều không thể rèn binh khí được, cho nên hiện tại có muốn cũng chưa dùng đến nó được.”
Lời lão Thạch như dội một gáo nước lạnh vào mặt Sơn vậy, cậu hơi ủ rũ thu lại sự hưng phấn. Quả thực đúng như lời lão Thạch nói, lão thì không có bản thể để có thể thực hiện những thao tác phức tạp như vậy, còn Sơn thì cũng là mới tu luyện thời gian ngắn, còn chưa từng học rèn ra bất cứ thứ gì, huống chi là việc thêm kim loại đặc biệt vào kiếm được cơ chứ. Nhìn ra vẻ thất vọng của Sơn, lão Thạch lên tiếng an ủi:
“Không sao, đợi tài nghệ của con tiến bộ thì hoàn toàn có thể làm được, với lại thanh kiếm con đang sử dụng này cũng không phải loại tốt nhất, không thích hợp dung nhập thứ kim loại tốt này vào. Ta có phong ấn một thanh kiếm tốt hơn ở trong ngọc lưu trữ, đợi tu vi của con đạt đến mức nhất định thì có thể phá phong ấn đạt được nó, đến lúc ấy con có thể dung nhập miếng kim loại này vào, như vậy thì càng phù hợp hơn.”
“Nghe theo sư phụ.”
Nghe lời lão Thạch nói Sơn cũng trấn định trở lại, cậu không đặt nặng tâm trạng lên miếng kim loại nữa, việc quan trọng trước mắt là phải vào trong khu trung tâm căn cứ tìm hiểu đã, có thể sẽ được một niềm vui ngoài ý muốn cũng không biết chừng. Nghĩ rồi Sơn cũng không muốn chậm trễ nữa, cậu lập tức ngồi xuống tiếp tục khôi phục chân nguyên, phải trở về trạng thái tốt nhất mới chắc ăn. Lão Thạch gật gật đầu, tiếp tục cầm miếng kim loại nghiên cứu, đồng thời trông chừng cho Sơn khôi phục.
“Đại ca, em đợi mấy tiếng rồi mà vẫn chưa thấy thằng kia ra ngoài, phải tính sao đây anh?” – Người thanh niên theo dõi Sơn lúc trước đang nói chuyện với bộ đàm.
Người này đã đứng canh ở đây mấy tiếng rồi mà mục tiêu là Sơn vẫn chưa thấy xuất hiện, thậm chí hắn còn thấy ông chủ tiệm này ra cửa chính mấy lần rồi, nhưng Sơn thì vẫn không thấy bóng dáng đâu. “Chẳng lẽ nó định cư ở trong đó luôn rồi à??? Hay là nó biết mình bị theo dõi nên không muốn ra, hay là nó chuồn đi cửa sau rồi? Không đúng, khu nhà này sao lại có cửa sau được cơ chứ.” Đây là suy nghĩ trong đầu tên kia suốt mấy tiếng qua, nhưng nghĩ mãi cũng không được gì. Tuy sợ chưa hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị đại ca trách phạt nhưng chờ lâu vậy hắn cũng hết cách rồi, đành phải nhấc bộ đàm lên liên lạc hỏi ý kiến đại ca nên làm gì tiếp theo.
“Mày chắc chắn là nó chưa từng ra lần nào không?” – Tiếng một người đàn ông trong bộ đàm truyền ra.
“Em chắc mà đại ca, em luôn nhìn chằm chằm vào cửa tiệm này, một con ruồi em cũng không dám để lọt ra.” – Tên kia khẳng định. – Hay là anh phái người xông thẳng vào c·ướp đồ đi.
“Mẹ mày, đừng có ngu, mày đừng có nghĩ đến chuyện động tay động chân trực tiếp với lão chủ tiệm, lão có chỗ dựa không coi thường được đâu.” – Đại ca tức giận chửi to vào bộ đàm – “Giờ mày giả vờ là người muốn đổi hòn đá với lão rồi lân la hỏi xem sao.”
“Vâng, em làm ngay.” – Tên này lau mồ hôi chảy đầy trán rồi tắt bộ đàm.
Hắn cũng không dám trái lời đại ca, lập tức tiến lại cửa tiệm rồi gọi lớn vào:
“Ông chủ, tôi muốn đổi lấy hòn đá của ông, tôi có thứ nghĩ là ông sẽ thích đây.”
“Xin lỗi quý khách, cậu đến muộn, hòn đá đó đã được tôi bán đi rồi.” – Ông chủ đi ra cửa rồi bày ra khuôn mặt tiếc nuối.
“A, đã bán được rồi sao? Vậy không biết ông chủ có thể cho tôi biết là ai đã mua nó hay là người đấy đã đi đâu không?” – Tên theo dõi làm bộ hoà nhã nhưng trong lòng thì đang lo lắng kèm theo giận dữ.
“Xin lỗi, tôi sẽ không tiết lộ danh tính khách hàng khác, với lại người đó đi đâu tôi thực sự là không biết được, mong cậu thông cảm cho.”- Ông chủ hơi mất kiên nhẫn – “Nếu không có chuyện gì khác thì mời cậu đi cho, tránh ảnh hưởng đến việc làm ăn của bổn tiệm.”
Tên kia bị đuổi thì cũng sạm mặt lại, nhưng nghe theo lời người đại ca kia, hắn lập tức chạy ra góc khuất gọi bộ đàm:
“Đại ca, ông chủ tiệm nói hòn đá đã bị thằng kia mua được rồi, hơn nữa còn đi mất không rõ phương hướng.”
“Vô dụng! Có mỗi việc theo dõi cũng không làm được.” – Người đại ca nổi giận quát tháo.
“Đại ca phải tin em, em luôn mở to mắt ra nhìn cửa trước, anh cũng biết năng lực của em mà, dù tốc độ có nhanh đến mấy thì cũng khó qua mắt được em, đằng này em lại không thấy bóng dáng nó đi qua cửa chính.” – Tên theo dõi sợ hãi biện minh – “Em nghi ông chủ tiệm đang nói dối, nhiều khả năng thằng đó đang trốn trong nhà ông ta.”
Đại ca nghe vậy thì cũng dần bình tĩnh lại, hơi trầm ngâm một chút, rồi mới nói vào bộ đàm:
“Mày cứ ở gần đấy theo dõi cửa tiệm cho tao, nếu vẫn không có động tĩnh gì thì buổi đêm tao sẽ cử vài thằng có kỹ năng đột nhập vào xử lý.”
“Vâng, theo đại ca phân phó.”
Nghe thêm vài câu dặn dò thì tên theo dõi tắt bộ đàm đi. Mặt hắn lúc này đã tái đi mấy phần, không biết là do sợ hay là do tức nữa, nhưng cuối cùng hắn vẫn là phải chấp hành nhìn chằm chằm đến tối.