Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 28: Vào khu trung tâm



Đêm muộn, tên theo dõi sau khi báo lại tình hình cho đại ca thì được dặn ở lại đây chờ đợi nhóm đột nhập đến để tiếp ứng. Chỉ một lúc thì một nhóm người mặc đồ tối màu che kín mặt mũi đã tiếp cận khu vực gần cửa tiệm rồi. Sau khi bàn bạc một chút thì một nhóm sẽ đột nhập thẳng vào trong, còn lại sẽ ở ngoài dự phòng kẻ kia chạy ra ngoài.

Sau khi đã chắc chắn trong tiệm không còn ai thức nữa, nhóm đột nhập mới bắt đầu cạy khoá lén lút đi vào trong. Sau khi tìm khắp cả cửa tiệm bọn này cũng không tìm được tung tích hòn đá cùng Sơn đâu, trừ căn phòng của ông chủ tiệm ra. Tên cầm đầu cuối cùng quyết định đột nhập vào phòng ông chủ tiệm, cũng chỉ có một mình ông ta đang ngủ bên trong.

“Đành dựa theo lời đại ca, dùng chút thủ đoạn lên người lão già này thôi.” – Nhìn ngắm khắp phòng mà không có kết quả gì, tên cầm đầu đặt chủ ý lên người ông chủ tiệm.

Muốn việc kết thúc nhanh gọn, bọn này cũng không nhẹ nhàng nữa, định hùng hổ lao lên bắt lấy ông chủ, nhưng chưa chạm được đến người ông ta thì một màn sáng mờ từ hư vô tự nhiên bật ra, mấy tên đột nhập không kịp phản ứng thì đã bị đụng bắn hết ra xa. Ông chủ cũng bị động tĩnh này làm cho giật mình tỉnh giấc, nhìn xem màn sáng mờ xung quanh mình cùng mấy người lạ đang ngã lăn lộn trong phòng, ông lập tức hiểu ra là có chuyện gì. Ông ngay lập tức hét lên:

“Lũ chúng mày là ai, sao lại dám đột nhập vào nhà tao? Đừng tưởng tao không có đề phòng, bọn mày chuẩn bị chịu c·hết đi!”

Nghe thấy lời ông chủ tiệm, mấy tên này cũng hoảng sợ không thôi, biết không thể tiếp tục động đến ông ta nữa, lực lượng vừa rồi không hề bình thường, chắc chắn là có cao thủ ở gần rồi. Bọn này cố nén đau đớn kéo nhau dậy sau đó chạy như bay ra khỏi cửa tiệm. Ông chủ tiệm sau khi thấy lời doạ của mình đuổi được lũ đột nhập chạy mất thì cũng thầm thở phào, ông đúng là có chỗ dựa thật nhưng dù sao nước xa cũng không cứu được lửa gần, bây giờ ông cũng không kíp gọi trợ giúp được. Nhìn thấy màn sáng mờ xung quanh cơ thể đang tan biến dần, ông thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay mình đã trao đổi được món bảo bối này, vì cẩn thận nên ông ta đã đặt nó ở ngay dưới gối, không ngờ lại bảo vệ được ông ta tránh thoát một kiếp nạn này.

Mấy tên đột nhập sau khi chạy bán sống bán c·hết ra khỏi cửa tiệm thì nhanh chóng hướng góc hẻm nơi đồng bọn đang chờ sẵn ở đấy.

“Sao? Có tìm được đối tượng không? Sao bọn mày lại chật vật thế này?” – Một người trong nhóm canh chừng lên tiếng hỏi.

“Còn sao cái gì, nhấc cái mông chúng mày lên chạy ngay đi, bên trong có cao thủ mai phục.” – Một tên mới chạy ra thúc giục đồng bọn nhanh chóng chạy trốn.



“Mẹ mày, sao mày bảo không có ai lạ ra vào cửa tiệm, vậy mà bọn tao vào lại b·ị đ·ánh cho bầm dập thế này.” – Tên cầm đầu vừa chạy vừa hướng tên theo dõi ban ngày trách móc.

“Em nhìn rõ ràng cả hôm nay mà, sao lại có người khác ở trong tiệm được cơ chứ?” – Tên theo dõi run rẩy trả lời.

“Tao đếch cần biết, chúng tao b·ị đ·ánh chạy là thật, nhiệm vụ lần này không hoàn thành, mày chuẩn bị hứng chịu lửa giận của đại ca đi!”

Đây là những chuyện xảy ra vào ban đêm, còn lúc này tại một địa điểm khác, chính xác là sau vài tiếng kể từ lúc ngồi khôi phục chân nguyên trên nóc nhà, Sơn lúc này đã hoàn toàn khôi phục về đỉnh phong, sẵn sàng thực hiện tiếp việc còn dang dở. Sơn nhẹ nhàng rời đi nóc nhà rồi lướt đến một chỗ khuất người, sau đó ẩn thân bắt đầu tiến về lối ra vào giữa khu trung lưu với khu trung tâm. Do khu trung lưu không lớn như khu bình dân, nên Sơn cũng không mất bao nhiêu thời gian là đã chạy đến lối ra vào rồi. Đang định như trước cứ thế nhảy qua lính canh giữ tiến thẳng vào trong, nhưng ngay lập tức lão Thạch đã truyền âm cản lại hành động tiếp theo của Sơn rồi:

“Chậm đã! Ta phát hiện có người đang nghi ngờ có sự hiện diện của con, hắn đang tiến lại vị trí của chúng ta.”

“Sao có thể chứ, vậy mà lại có người có thể phát hiện được con đang ẩn thân sao?” – Sơn kinh ngạc.

“Ta cũng khá ngạc nhiên, nhưng thuật ẩn thân dù sao cũng không phải toàn diện, bị phát hiện vẫn là có khả năng xảy ra.” – Lão Thạch giải thích tiếp – “Ta nghĩ người này có năng lực hệ tinh thần, hơn nữa còn khá đặc thù, có thể phát hiện được tung tích của sinh vật sống.”



“Vậy con phải làm sao đây sư phụ, chẳng lẽ lại rút lui?” – Sơn lo lắng hỏi.

“Không cần lo, có ta ở đây, chúng ta sao có thể bị phát hiện được cơ chứ!”

Sau khi khẳng định một câu chắc nịch, lão lập tức tập trung ánh mắt về hướng người năng lực tinh thần kia, dồn một lượng uy áp lớn vào người đó. Người này bất bị t·ấn c·ông bất ngờ, không kịp làm ra đề phòng, lập tức toàn thân run rẩy dữ dội, sau đó ngã ngay tại chỗ ngất lịm. Những người lính xung quanh ngay lập tức hoảng hốt tiến lại gần xem xét, nhưng thấy người kia chỉ là ngất đi mà không gặp v·ết t·hương gì mới hơi thở phào, nhưng vẫn là nhanh chóng gọi người:

“Nhanh! Gọi đội y tế, mang cáng ra đây, đội phó bị ngất giữa đường rồi!”

“Ngay lúc này, mau tiến vào trong đi!” – Nhìn thấy đám lính có chút rồi rắm, lão Thạch lập tức thúc giục Sơn di chuyển.

Sơn cũng không chần chừ nữa, ngay lập tức khởi động thân pháp, bằng tốc độ nhanh nhất lao v·út vào phía trong, không một ai ở cửa có thể để ý đến cậu nữa.

Sau khi thành công tiến vào khu trung tâm, Sơn không lập tức dừng chân lại mà là nhanh chóng tìm xem có địa phương nào dễ ẩn náu không. Trên đường đi Sơn không ngừng ngó trái nhìn phải, quan sát địa hình đặc điểm của khu vực này. Nếu nói khu trung lưu đã đẹp đẽ, khang trang hơn nhiều so với khu bình dân, thì so với khu trung tâm lại chẳng khác gì là khu người nghèo so với khu người giàu, chênh lệch quá lớn! Ở trong đây hầu hết là các khu nhà lớn, các toà biệt thự nằm độc lập với nhau, đâu đâu cũng là cửa lớn vườn tược, nhà nào cũng có người đứng gác chặt chẽ, thậm chí là có cả camera quan sát. Sơn còn lướt thấy có vài khu hình như là trụ sở của các đoàn đội lớn, quả nhiên là hoành tráng thấy sợ, không giống ở vào tận thế như phía ngoài. Thế mới biết người sống ở trong khu trung tâm trải qua tốt như thế nào.

“Chỗ nào cũng canh phòng cẩn mật thế này, rồi làm sao mà con trốn được đây?” – Sơn ngao ngán truyền âm cho lão Thạch.

“Con cứ đi một đoạn nữa rồi rẽ vào lối dẫn đến toà nhà màu xanh kia đi, toà nhà đó là nơi ta cảm nhận thấy vật đó.” – Lão Thạch chỉ đường.



“A, vậy khẳng định là khu đó rất đông người canh gác đi, chúng ta đột nhập ngay vào đấy liệu có hơi liều lĩnh không sư phụ?” – Sơn lo lắng hỏi.

“Không vấn đề gì, ta không thấy nơi này nguy hiểm đến vậy đâu, ngược lại còn khá là hớ hênh.” – Dừng một chút, lão lại nói – “Nhảy lên ban công tầng ba rồi vòng ra bên cạnh cửa, ở đó có một góc khuất nhỏ vừa đủ cho con ngồi, lại khuất tầm nhìn cả người lẫn thiết bị nữa.”

“Con lên ngay đây.”

Sơn lập tức theo lời sư phụ nhảy lên vị trí đấy, quả nhiên là vị trí rất phù hợp để ấn náu cho mình, không ngờ sư phụ lại tìm ra nhanh đến thế. Sơn ngay lập tức ngồi xuống, chỉ bố trí một trận pháp phòng ngự nhỏ rồi khôi phục chân nguyên đã tiêu hao đồng thời phân ra một chút ý thức đi cảm nhận xem có những sự hiện diện nào ở trong toà biệt thự này, như vậy thì chỉ cần khôi phục là cậu có thể ngay lập tức lẻn vào mà không sợ bị phát hiện.

“Sao lãnh đạo lại bắt tao trông coi ở cái chỗ nhàm chán này cơ chứ?” – Một giọng nói âm lãnh cất lên.

“Mày suốt ngày chỉ biết kêu ca, đã nói là món đồ này rất quan trọng, chỉ có những người mạnh mẽ như chúng ta trông coi mới là phù hợp nhất” – Một giọng nam trầm đáp lời – “Tập trung quan sát xung quanh đi, đừng để xảy ra sơ sót.”

“Mày quá nghiêm túc rồi, đã chia ra làm nhiều vị trí giả để đánh lừa rồi, lại còn có chúng ta tự trông coi ở đây nữa, làm gì có khả năng xảy ra chuyện được.” – Người giọng âm lãnh đắc ý nói.

Người giọng trầm biết thừa tính cách người kia nên cũng chẳng muốn cãi lại, chỉ lắc đầu rồi lại quay ra hướng khác trông coi tiếp. Người giọng âm lãnh cũng mất đi hứng thú tán dóc, lại ngáp ngắn ngáp dài đi tuần xung quanh.

“Ồ, ra là chơi kế nhiều giả một thật, tiếc là người tu luyện chúng ta lại có thể cảm nhận rõ ràng được linh khí mãnh liệt phát ra từ vật đấy, nên kế này vô dụng rồi.” – Sơn nghĩ trong đầu – “Nhưng mấy người canh giữ có vẻ mạnh, không biết có đột nhập thuận lợi không?”