Lúc này cả căn cứ đang rối tung rối mù cả lên, sự việc vừa mới xảy ra thật sự quá kinh người, chẳng những xảy ra đ·ộng đ·ất lớn, mà người người đều bị một triệu chứng lạ, ai cũng lòng mang sợ hãi, chân tay cứng đờ, không thể cử động. Bên phía cấp cao q·uân đ·ội cùng các đoàn đội lớn đều riêng phần mình tập hợp lại họp bàn xem thứ gì đã gây ra hiện tượng kỳ lạ như vừa rồi, nhưng tất nhiên giả thuyết thì nhiều chứ lý do thật sự thì không ai có thể biết được.
Bên phía tổng bộ của q·uân đ·ội căn cứ Bạch Hổ, trong phòng họp lớn, tất cả cán bộ cấp cao đang bàn tán ầm ĩ cả lên về hiện tượng mới xảy ra, không khí cực kỳ căng thẳng. Ngồi ở chủ vị là đại tướng Trần Trung Trực lúc này lại không nói bất cứ lời gì, chỉ lẳng lặng nghe mọi người nói lên ý kiến, lông mày ông nhíu lại rất sâu. Đứng bên cạnh ông là một người nam dáng vóc cao gầy, một mặt lạnh nhạt, đây là người mạnh nhất căn cứ - Ưng, anh ta cũng không lên tiếng gì, chỉ làm đúng nhiệm vụ là bảo vệ đại tướng. Bỗng nhiên cánh cửa đang khép của phòng họp đột nhiên bị người đẩy tung ra, một người mang trang phục q·uân đ·ội hớt hải chạy vào. Sau khi làm ra tư thế chào tiêu chuẩn người này liền gấp gáp báo cáo:
“Cấp báo! Thưa đại tướng, đội liên lạc mới báo cáo tin tức khẩn cấp.”
“Mau theo ta!” – Đại tướng hơi biến sắc mặt, lập tức ra hiệu cho người kia đi theo mình tiến vào phòng riêng.
Đại tướng đứng dậy rời đi, kèm theo đó là người báo tin cùng Ưng và một số cán bộ chức cao nhất đi theo. Sau khi đóng chặt cửa phòng họp riêng, đại tướng mới ra hiệu cho người báo tin lên tiếng:
“Thưa đại tướng, bên liên lạc đã nhiều lần thử liên hệ cho những người trông coi tại biệt thự chứa vật thật, nhưng không nhận lại được về bất cứ hồi đáp nào.”
“Thế đã cử đội ứng biến khẩn cấp qua đấy kiểm tra chưa?” – Đại tướng vẫn một mặt bình tĩnh hỏi lại.
“Thưa, sau khi thấy có điều không đúng, đội ứng biến đã ngay lập tức đến đó điều tra, nhưng chỉ một lúc sau cũng đã mất liên lạc với bọn họ.” – Người báo tin nói liến thoắng, trong lòng cũng đang lo lắng – “Xin đại tướng ra chỉ thị ứng đối tiếp theo ngay ạ.”
Đại tướng nghe thấy vậy thì cũng không giữ bình tĩnh được nữa, dù sao đội ứng biến này là tập hợp của những tinh anh năng lực giả mạnh nhất của q·uân đ·ội, luận thực lực họ chỉ ở bên dưới Ưng, làm sao lại có thể không làm được gì đã toàn quân bị hạ được cơ chứ. Mà quan trọng hơn vật đang được bảo vệ lại là một thứ vô cùng thần bí, nếu nghiên cứu ra được bí mật trong đó không biết chừng lại có thể phá vỡ thế cục loài người bị chèn ép bởi xác sống cùng thú biến dị, không thể để vật đó bị lấy mất được.
“Lập tức cử một đội thiện chiến nhất cho ta, kèm theo những người có năng lực truy vết mạnh đến hiện trường.” – Đại tướng đưa ra chỉ thị sau đó quay sang phía Ưng – “Ưng, cậu đến đó trước điều tra tình hình, nếu có thể hãy tiếp ứng nhóm đến trước.”
“Nhớ phải cẩn thận, kẻ muốn đoạt vật này không hề đơn giản.” – Đại tướng lại bồi thêm một câu nữa.
Ưng chỉ đơn giản gật đầu, sau đó ngay trước mắt mọi người, anh ta liền biến mất, không có ai nhận ra được anh ta di chuyển bằng cách gì. Đây là lý do rất ít người biết được năng lực thật sự của anh ta. Kể từ lúc ra khỏi phòng họp, không đến nửa phút là Ưng đã đến địa phận toà biệt thứ chứa vật kia rồi. Anh ta không hùng hổ tiến vào mà là chọn cách cẩn thận bước vào bên trong, nhưng vừa mới đến cửa thì anh ta đã nhìn thấy một đám người nằm c·hết ngất trên mặt đất rồi. Đám người này đúng là đội ứng biến đã được cử sang đây thăm dò từ lúc nãy. Đang không biết bọn họ là làm sao mà lại nằm hết tại đây thì bỗng từ đâu một cảm giác áp bách khủng kh·iếp đột nhiên truyền đến người Ưng, anh ta ngay lập tức biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại thì đã ở cách biệt thự mấy chục mét rồi. Trên trán Ưng giờ tràn đầy mồ hôi hột, tay vẫn còn run run, lúc này anh ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
“Ồ, lại có năng lực liên quan đến không gian sao? Thảo nào được gắn với cái danh mạnh nhất căn cứ.” – Một giọng nói từ trong căn biệt thư vọng vào tai Ưng làm anh ta hoảng hồn – “Đã vậy thì truyền lại lời của ta cho cấp trên của cậu, không được phép bén mảng đến phạm vi toà nhà này, nếu làm ảnh hưởng việc ta đang làm thì hậu quả sẽ không đơn giản đâu.”
Ưng nghe thấy lời này thì sống lưng lại càng lạnh, con mắt đảo qua vài lần. Người này quá kinh khủng, căn cứ sao lại xuất hiện loại người như này được, đây là những lời đang quanh quẩn trong đầu Ưng lúc này. Cảm giác áp bách toả ra từ biệt thự càng làm củng cố lời của người này, đây chắc chắn là người nói được làm được.
“Không được, phải ngay lập tức báo cho đại tướng biết, không được để cho quân đến gần toà biệt thự này.” – Ưng thầm nghĩ.
Ưng vừa định xoay người nhanh chóng trở về căn cứ báo tin thì giọng nói vừa rồi lại vang lên một lần nữa:
“À, ta có lòng hảo tâm nhắc nhở trước, căn cứ này sắp gặp phải một t·ai n·ạn lớn, ta có thể giúp đỡ giải quyết thứ phiền phức nhất, nhưng còn lại phải do các người tự làm ra giải quyết lấy thôi. Căn cứ này còn tồn tại được hay không tất cả là bằng bản sự của các người, đi đi.”
Nghe thấy những lời này, Ưng lại càng hoảng sợ hơn, không dám chần chờ nữa, anh ta lập tức biến mất ngay tai chỗ. Đang ngồi trên phòng chế tạo phong ấn lúc này là lão Thạch cùng Sơn, lão Thạch sau khi truyền đi lời vừa rồi thì hơi thở dài một hơi. Lão nhìn Sơn ngồi phía trước mặt đang nhắm mắt tập trung truyền chân nguyên ra cho mình vẽ trận pháp, lại nhìn một chút hai tay của mình đang vẽ trận đồ đã hơi mờ nhạt đi một phần, trong mắt lão có chút tiếc nuối.
“Ta đã tính ra là mình không thể ở tại giới này được đến một tháng, nhưng không ngờ lại sớm như vậy.” – Lão Thạch nhìn về một hướng khác xa xăm hơn – “Việc này chính ta phải là người giải quyết.”
Một bên khác, sau khi cấp tốc trở lại tổng bộ, Ưng lập tức xuất hiện lại tại phòng họp riêng của Trần đại tướng. Đại tướng cũng không ngờ Ưng lại trở lại nhanh đến như vậy, đang đinh mở miệng hỏi tình hình thì Ưng đã c·ướp lời nói trước rồi, Ưng nhắc lại từng lời mà lão Thạch đã truyền ra, không thừa không thiếu một chữ. Đại tướng sau khi nghe xong lời Ưng kể lại thì sắc mặt lập tức biến đổi, nói chung là không tốt nhìn, nhưng không phải tức giận mà là lo lắng, bất an. Đại tướng lập tức nhấc bộ đàm lên nói:
“Toàn bộ dừng hành động tiến vào toà biệt thự ngay, lập tức phong toả lại phương viên quanh biệt thự, không cho phép bất kỳ một ai tiến vào, kể cả những lãnh đạo cấp cao nhất.”
Ưng đứng ở bên cạnh cũng không lạ gì với hành động này của đại tướng, đi theo ông mấy năm nay anh cũng hiểu được đại tướng là một người rất sáng suốt, lại rất lo cho an nguy của căn cứ, tất nhiên sẽ suy nghĩ cực kỳ cẩn thận trước khi quyết định làm bất cứ việc gì. Việc lần này cực kỳ nghiêm trọng, không cho phép xuất hiện sai lầm ở đây, nếu không cả căn cứ sẽ gặp huỷ diệt cũng không biết chừng. Lại nói về tính xác thực trong lời nói của người trong căn biệt thự kia, tuy không thể tin đến 10 phần nhưng cũng phải có đến 8 phần có thể rồi, người mạnh đến mức không tưởng như vậy, lời nói rất đáng tin cậy. Kể cả là nói dối thì người đó mạnh lại là thật sự, căn cứ cũng không thể trêu vào người đó được.
Sau khi truyền đạt mệnh lệnh xong, đại tướng ngồi xuống chống tay lên trán, hình như là đang lâm vào suy nghĩ. Một lúc sau, ông liền đứng dậy, hướng về phía những cán bộ cấp cao còn lại trong phòng:
“Truyền lệnh của ta xuống, toàn căn cứ đặt vào báo động mức cao nhất, yêu cầu mọi lực lượng, mọi tầng lớp phải chuẩn bị sẵn sàng ứng đối, có thể căn cứ sẽ phải đối mặt với kiếp nạn lớn nhất từ trước đến nay, có tính huỷ diệt rất lớn.”
Nghe thấy lời này của đại tướng, những người còn lại đều có chung một phản ứng, đó chính là không tin vào tai mình. Một người hơi béo lên tiếng:
“Đại tướng, sao ngài lại quyết định vội như vậy chứ, còn dùng báo động mức cao nhất? Chỉ vì lời nói vô căn cứ của một người lạ sao?”
“Đúng vậy, không thể đưa ra quyết định tuỳ tiện như vậy được, sẽ ảnh hưởng đến uy tín của phía q·uân đ·ội chúng ta.” – Một vài người khác lên tiếng ủng hộ lời vừa rồi.
Số người còn lại thì im lặng không nói, nhưng trong mắt lại có mang tí gì đấy khó tin được. Đại tướng lại khẽ lắc đầu nói:
“Được rồi, cứ làm theo quyết định của ta, không cho phép trái lệnh, có vấn đề gì ta sẽ tự chịu trách nhiệm. Bây giờ tất cả ra ngoài đi, ta cần không gian riêng để suy nghĩ.”
Thấy đại tướng đã kiên quyết như vậy rồi, mọi người cũng không tiện nói thêm nữa, đành lần lượt ra ngoài hết, chỉ còn lại mình Ưng là còn ở trong phòng cùng đại tướng.
“Cậu cảm thấy ta làm vậy có đúng không?” – Đại tướng đột nhiên lên tiếng hỏi Ưng.
“Ngài ra quyết định luôn luôn đúng đắn, lần này cũng thấy là như vậy.” – Ưng vẫn một bộ mặt lạnh lùng trả lời chắc chắn.
Đại tướng như biết chắc câu trả lời của Ưng rồi, ông chỉ khẽ mỉm cười, sau đó hướng ra cửa sổ nhìn. Kỳ thật từ lúc tiếp xúc với thứ kia, ông đã có một cảm giác gì đấy không đúng rồi, không ngờ lại là vào đúng lúc này xảy ra rồi.