Mất thời gian gần một ngày, cuối cùng thì trận pháp phong ấn cũng được khắc hoạ hoàn thiện toàn thân thanh tiểu kiếm. Lão Thạch kết một vài ấn chú đánh vào trận đồ, trận đồ sáng lên bao trùm toàn bộ lên tiểu kiếm, trận pháp đã được hoàn toàn kích hoạt. Chỉ thấy ánh sáng từ trận pháp nháy một cái, sau đó thu liễm toàn bộ lại, cùng với đó khí tức tán phát ra từ tiểu kiếm cũng hoàn toàn bị phong ấn. Căn phòng nhất thời bình tĩnh trở lại, không còn hiện tượng lính khí tán loạn nữa.
Sơn lúc này đang tranh thủ hồi phục lượng chân nguyên đã tiêu hao để sư phụ vẽ trận. Tuy tiêu hao liên tục trong quá trình vẽ trận, nhưng Sơn cũng không bị rút cạn chân nguyên, do quá trình liên tục thu hút linh khí từ mọi hướng về trong phòng, Sơn cũng tận dụng vừa hấp thu chuyển hoá vừa rèn luyện chân nguyên luôn, nhờ vậy mà tu vi tăng trưởng khá nhanh.
Nhưng lúc này lão Thạch bắt đầu hành động tiếp rồi, chỉ thấy lão đẩy tiểu kiếm đã phong ấn đang lơ lửng trên tay lão về phía Sơn, sau đó tiểu kiếm đột nhiên biến mất. Sơn cảm thấy ngay tại trong đan điền của mình đã xuất hiện tiểu kiếm đang lơ lửng ở trung tâm rồi. Mặc dù đã phong ấn một lần nữa, nhưng khi đưa ý thức đi tiếp xúc với tiểu kiếm thì nó vẫn đem lại cho Sơn cảm giác nhỏ bé, bị áp bức như đang đứng dưới chân núi vạn trượng vậy. Tạm thời không để ý đến nó nữa, Sơn mở mắt ra, nhìn thấy sư phụ đang yên tĩnh nhìn ra phía ngoài phòng, dường như lòng có mang tâm sự.
“Sư phụ, thầy hình như bị mờ hơn rồi, là có chuyện gì xảy ra vậy?” – Sơn cũng đã nhận ra có vấn đề với lão Thạch rồi, cậu bắt đầu lo lắng bất an hơn.
“Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là phong ấn thứ kia lại làm hao tổn hơi nhiều tinh thần lực thôi.” – Lão Thạch trả lời rất bình tĩnh, làm như việc này không xảy ra trên người mình vậy.
“Sao lại không nghiêm trọng cơ chứ, như vậy thời gian tồn tại của thầy ở thế giới này sẽ giảm đi.” – Sơn càng lo lắng hơn – “Sư phụ đi rồi thì con biết làm sao bây giờ?”
Sắc mặt cùng tâm trạng Sơn càng lúc càng không tốt, trong lòng chỉ có nỗi khổ tâm. Một người mồ côi cha mẹ từ sớm, đến cả người cô ruột cũng không may q·ua đ·ời, lại bị lưu lạc sang thế giới tàn khốc này, nhưng ông trời lại cho Sơn gặp được sư phụ. Tuy thời gian ở cùng không lâu, nhưng sư phụ lại rất quan tâm đến Sơn, dẫn dắt, chỉ bảo cậu bước vào con đường tu luyện, cứu vớt cậu khỏi vực sâu tuyệt vọng, hướng cậu đến mục tiêu mới. Sơn đã coi sư phụ như người thân duy nhất, là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất rồi, đùng một cái sư phụ biến mất, vậy tâm trí cậu sao có thể chịu được cơ chứ.
Lão Thạch cũng nhìn ra được tâm trạng bây giờ của Sơn đang rất r·ối l·oạn, nếu còn tiếp tục để như vậy sẽ ảnh hưởng sâu đến quá trình tu luyện, rất không tôt. Lão tiến đến gần Sơn, xoa đầu cậu một cái, rồi khẽ mỉm cười nói:
“Đứa trẻ này, sao lại bắt đầu mếu máo rồi, phải mạnh mẽ lên đi chứ, ta chỉ là rời đi sớm hơn thôi mà, cũng có phải c·hết đâu.”
“Nhưng...” – Sơn mắt hơi đỏ lên.
“Đừng quá dựa dẫm vào ta như thế, sư phụ cũng không thể luôn luôn ở bên con được. Con đường tu luyện của những người như chúng ta là không dễ dàng, lại nhiều khi phải cô độc, vì thế con càng phải dựa vào bản thân mình mà vượt qua tất cả thôi.”
“Con hiểu, sư phụ.” – Sơn cố nén lại cảm xúc, giữ cho mình bình tĩnh lại – “Vậy… thầy còn bao nhiêu thời gian?”
“Ta cũng không muốn giấu con, có một thứ nguy hiểm đang tiến đến căn cứ này, chắc là không lâu nữa đâu, mà chính ta phải là người giải quyết nó, nếu không cả căn cứ này cùng con sẽ gặp nguy hiểm.” – Lão Thạch nghiêm túc nói.
“Sao thầy lại phải ra tay chứ, nếu làm vậy thời gian của thầy sẽ hết luôn mất.” – Tâm trạng Sơn lại bắt đầu tệ hơn – “Hay là chúng ta rời khỏi căn cứ luôn đi, càng xa càng tốt.”
“Chạy trốn một vấn đề rất dễ dàng, nhưng đối mặt được với nó mới đem lại giá trị lớn lao nhất. Vả lại đây cũng là thứ ta bắt buộc phải đối mặt, cần chính ta phải giải quyết, gọi là nhân quả đi, không cần phải trốn tránh.” – Lão Thạch hơi thở dài một hơi – “Ta không muốn con trở thành một kẻ nhút nhát, ỷ lại, ta muốn lần tiếp theo gặp lại con có thể thực sự trưởng thành, không cần phải có thành tựu hay danh tiếng lớn gì, mà hãy đứng được trên chính đôi chân của mình, tiến đến những giới hạn xa hơn. Con có làm được không?”
“Con hứa với sư phụ con sẽ làm được.” – Sơn hơi bình tĩnh lại, cậu trả lời với ánh mắt dần kiên định hơn.
“Ta cũng tin là con sẽ làm được.”
Lão Thạch mỉm cười khẽ gật đầu, sau đó lại hướng ánh mắt về một hướng khác. Sơn cũng nhìn theo hướng lão Thạch đang nhìn, lúc này cậu cũng đã cảm nhận ra được một luồng sóng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ đang hướng đến phía này rồi, nó dường như là trộn lẫn giữa dị năng lượng cùng linh khí hỗn loạn vậy.
Trái ngược với bên Sơn đang yên tĩnh trầm lắng, bên phía q·uân đ·ội lại đang r·ối l·oạn thành một mớ bòng bong. Nhóm trinh sát thường xuyên của họ báo tin khẩn cấp trở về, có một nhóm số lượng lớn thú biến dị đang lao nhanh về hướng căn cứ, số lượng cực kỳ nhiều, hơn nữa phần lớn là từ cấp 3 trở lên. Đây cũng không phải thứ khiến họ kinh hãi nhất, đi ở sau cùng bầy thú người ta phát hiện ra được một thứ khổng lổ, dường như là một loại thú biến dị mới, hơn nữa cấp độ có lẽ là cực kỳ cao, tạm thời họ vẫn chưa xếp hạng được. Nếu căn cứ đối mặt với nó nhiều khả năng là sẽ b·ị đ·ánh sụp, khó có người có thể sống sót được. Bây giờ có hai kế hoạch, một là cố gắng chống cự lại đợt thú triều này, hai là chuyển toàn bộ dân cư rời khỏi căn cứ. Nhưng cách thứ hai bây giờ mới làm là quá muộn, không thể di rời hết từng ấy người rời khỏi căn cứ được, không đủ nhân lực vật lực, hơn nữa di chuyển lượng lớn người nhiều khả năng sẽ còn thu hút xác sống cùng thú biến dị khác nữa. Nói đến chống cự, không một ai trong phòng họp tin là họ có thể chống cự nổi lượng thú biến dị kinh khủng ấy, còn chưa kể đến sức mạnh của bọn chúng.
Đại tướng Trần lúc này cũng đang rất đau đầu, lời của người kia thật sự ứng nghiệm, bây giờ không còn có phương án nào khả thi hơn để đối mặt với tình trạng bây giờ nữa.
“Chúng ta nên cầu viện từ phía các tỉnh lân cận, chỉ có tập hợp lực lượng lại mới có thể chống lại đợt thú triều này.” – Một người lên tiếng đưa ra phương án.
“Bây giờ mới nhờ trợ giúp thì không kịp rồi, chẳng mấy chốc thú triều sẽ kéo đến thôi, cứu viện đến nơi thì căn cứ này đã thành đất bằng cả rồi.” – Một người khác phân tích.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Phòng họp bắt đầu ồn ào trở lại, không khí lại càng căng thẳng hơn nữa. Đúng lúc này, một tiếng đập mạnh xuống bàn làm mọi cuộc tranh luận tạm dừng lại, mọi người đều nhìn về phía đại tướng. Đại tướng sau khi đã làm mọi người tập trung về phía mình, ông mới lên tiếng:
“Tất cả không cãi nhau nữa, bây giờ ta đưa ra mệnh lệnh, cả căn cứ lập tức chuyển sang phòng thủ toàn diện đón tiếp thú triều, nếu cơ hội đến sẽ lập tức phản công, không được để cho bất cứ con thú nào tràn được vào căn cứ, phải lấy bảo vệ người dân cùng căn cứ lên hàng đầu. Bây giờ giải tán, ai về khu vực của người nấy bắt đầu thi hành.”
Lời nói này đanh thép cứng rắn, không hề nao núng, không cho phép trái lại. Mọi người nghe chỉ thị thì cũng yên lặng rời khỏi phòng họp làm theo, dù sao bây giờ cũng không còn phương án nào khác, chỉ còn cách nghe theo lệnh của đại tướng. Sau khi những người khác rời đi hết phòng họp, đại tướng lại thở dài một hơi, trong mắt mang theo lo lắng: