Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 43: Suy yếu



Đám lính đứng canh cửa bên ngoài nhà kho bị một cái đạp này của Sơn tông cho bay tán loạn ra tứ phía, lúc định thần lại nhìn quanh thì lại không thấy bóng dáng của người đã đạp bọn họ đâu. Dùng thuật ẩn thân lên hai người làm tốc độ tiêu hao chân nguyên của Sơn tăng lên một lần nữa, lại còn phải tập trung tinh thần duy trì pháp thuật hoàn hảo nhất tránh bị phát hiện, nếu không nhanh chóng trốn thoát thì chắc chắn sẽ bị mài sạch thể lực rồi b·ị b·ắt lại mất. Sơn vận hết tốc lực, phi thân qua từng khu vực, cố gắng nhất né tránh qua các vị trí đông lính gác cùng camera giá·m s·át.

Khi Sơn cảm thấy chân nguyên của mình sắp cạn kiệt đến nơi rồi thì cuối cùng cậu cũng đã nhìn thấy được khu nhà của người sống sót. Bật mạnh hai lần, Sơn đã vọt lên hành lang của dãy phòng tầng năm rồi. Nhanh chóng chạy về phía trước cửa phòng mình, chỉ vừa mở cửa vào trong là Sơn đã ngã nhào xuống đất rồi, cô gái đang bế trên tay cũng vì thế mà lăn sang một bên. Cũng may mà lượng thuốc mê sử dụng lên người cô gái này vừa mạnh lại nhiều, nên muốn cô ta tỉnh lại sớm là điều không thể rồi. Tiếng ngã của Sơn làm cho người đang ngủ gật trong phòng là Nguyệt cũng phải giật thót cả mình tí nữa thì hét ầm lên, cũng may cô bé đã nhận ra người đang nằm ở ngay cửa đấy là Sơn. Nhanh chóng chạy ra đóng chặt cửa phòng, Nguyệt lo lắng muốn xem Sơn bị làm sao mà vừa về đến phòng đã nằm sấp ra đây rồi. Lúc nãy là do vội vàng không chú ý đến, bây giờ nhìn lại ở cạnh tường còn nằm đấy một người lạ nữa. Người này quần áo rách nát, bẩn thỉu, da nhăn nheo xám xịt, tóc dài đến vai nhưng rất lộn xộn rối rắm, chân tay nhỏ gầy cong vào các góc độ không giống như người bình thường. Chỉ nhìn hình dáng bên ngoài thôi là Nguyệt đã cảm thấy hơi sợ hãi rồi, đang muốn lại gần lật người này ra để nhìn rõ diện mạo thì Sơn đã lên tiếng ngăn cản lại:

“Nguyệt! Đừng chạm đến người này, cứ để ở đó đi. Nhanh chóng đỡ anh vào trong, anh cần nghỉ ngơi khôi phục thể lực.”

Nghe thấy Sơn lên tiếng, Nguyệt cũng dừng tay lại, quay người dìu Sơn vào giường. Được Nguyệt đỡ lên giường, Sơn nhanh chóng xếp bằng lại, lấy ra một đống tinh hạch để xung quanh người, vận chuyển công pháp bắt đầu khôi phục. Chưa từng có lần lao Sơn cảm thấy suy yếu như hôm nay, chẳng những chân nguyên cạn kiệt, hơn nữa tinh thần cũng bị suy giảm nghiêm trọng. Lúc nãy phòng thủ đòn t·ấn c·ông kia tuy là không nhận c·hấn t·hương tinh thần, nhưng lại phải lấy tinh thần lực ra mài đi đòn t·ấn c·ông kia dẫn đến tiêu hao quá độ, vừa nãy còn chưa cảm thấy gì, bây giờ mới bắt đầu nhức đẩu uể oải tinh thần. Bị tiêu hao tinh thần lực hoàn toàn có thể hồi phục, nhưng tốc độ chắc chắn là rất chậm, nếu không hồi phục hoàn toàn sẽ ảnh hưởng đến tốc độ và chất lượng lúc vẽ trận pháp hay thi triển pháp thuật.

“Nguyệt, nếu có người ngoài đến cửa hoặc cô gái kia có dấu hiệu tỉnh lại thì lập tức đánh thức anh dậy. Trong trường hợp cảm thấy nguy hiểm thì lập tức đặt tinh hạch kích hoạt món bùa hộ mệnh anh đưa em lúc trước.”– Sơn vẫn đang nhắm mắt dặn dò Nguyệt – “Nhớ, đừng lại gần chị ta, không an toàn đâu, sáng mai anh sẽ giải thích với em sau, được chứ?”