“Tỉnh táo chưa cô gái, chuẩn bị ra ngoài tập trung thôi nào!” – Sơn lên tiếng.
“Anh Sơn, cô gái đêm qua đi đâu rồi?” – Nguyệt hỏi.
Nguyệt nhìn qua vị trí hôm qua cô gái nằm, đã không thấy người ở đâu, nhìn khắp cả phòng cũng không thấy đâu. Nguyệt lo lắng nhìn Sơn, hai mắt bắt đầu đỏ lên, chỉ chực khóc:
“Có phải là do em ngủ quên không canh chừng được nên cô ta đi mất rồi phải không?”
“Ấy, đừng khóc, không phải như vậy đâu, là anh đã giấu cô ấy đi rồi, tình hình có chút đặc biệt, không thể để cô ấy lộ ra ngoài được.” – Sơn lên tiếng giải thích – “Chi tiết cụ thể anh sẽ giải thích cho em lúc thích hợp, bây giờ theo anh ra sân tập trung trước đã, không nên để bị nghi ngờ được không?”
“Vâng!”
Nghe thấy lời Sơn giải thích, Nguyệt cũng đỡ áy náy, lau đi mấy giọt nước mắt hơi trào ra má, cô mới đứng lên theo Sơn đi ra cửa, hai người cần nhanh chóng tập trung ở sân chung của khu tập thể. Hai người chạy thật nhanh xuống tầng một, rồi xuyên qua đến bãi đất trống. Ở đây đã tập hợp lượng lớn người sống sót đang định cư trong trại rồi, hai người Sơn chỉ chậm một chút mà đã thành nhóm tập hợp sau cùng rồi. Chỉ thấy người quản lý nhíu mày lại, cố ý lườm nguýt về phía Sơn:
“Người mới, nghe thấy tiếng còi tập trung sao bây giờ mới xuống.”
Cũng không phải chỉ có hai người Sơn là xuống muộn, nhưng vì ít tuổi, lại là ma mới, nên người quản lý cố tình hướng hai người nhắc nhở, hẳn là muốn thị uy đây. Sơn cũng không khó chịu, trò này có khác gì mấy lão trưởng phòng lúc mình mới vào công ty làm ở Địa Cầu đâu, chỉ là thay cái hoàn cảnh mà thôi. Sơn làm bộ áy náy, lên tiếng xin lỗi:
“Xin lỗi quản lý, do chưa quen với tác phong ở đây, nên con bé em tôi chưa dậy kịp, làm trễ nải thời gian của anh, có gì mong anh bỏ qua cho ạ.”
Thấy Sơn thái độ mềm mỏng như vậy, người quản lý cũng chẳng muốn nhiều lời nữa mà chỉ để lại một câu:
“Lần sau không được xuống muộn nữa, nếu không sẽ bị trừ thẳng vào phần lương thực được nhận trong ngày đấy, nhớ chưa?”
“Dạ, cảm ơn anh đã chiếu cố, tuyệt không có lần sau đâu!”
Người quản lý không để ý đến hai người Sơn nữa mà nhìn về phía tất cả mọi người đã xếp hàng ngay ngắn ở trên sân, hô lớn:
“Mọi người chú ý! Đêm qua có sự cố bất ngờ xảy ra, có một kẻ lạ mặt đã đột nhập vào trại chúng ta, phá hỏng các nghiên cứu của các nhà khoa học trong trại chúng ta, đó là nghiên cứu về cây lương thực mới cùng v·ũ k·hí chống lại xác sống, gây tổn thất rất nghiêm trọng, vì vậy sớm nay tập trung mọi người tại đây là để kiểm tra toàn diện, bên quản lý chúng tôi nghi ngờ kẻ đó đang trà trộn vào những người trong đây. Yêu cầu mọi người đứng yên tại chỗ, không được làm loạn, phối hợp tốt với người kiểm tra để nhanh chóng tìm ra kẻ đã gây rối.”
Nghe thấy lời này Nguyệt vô ý thức nhìn về phía Sơn, cô bé ít nhiều cũng đoán ra được kẻ gây rối này là ai rồi. Sơn ra hiệu cho Nguyệt đừng để ý đến mình như vậy, coi như tượng đất đi, cái gì cũng không biết. Sơn đã chú ý đến một người đang đứng đằng sau tên quản lý rồi, đó là ông tiến sĩ Hùng mà hôm qua cậu ám toán qua, tuy đã tạm thời phong bế năng lực của ông ta, có thể làm cho danh tính mình khó bị truy ra nhất, nhưng Sơn cũng không chắc chắn mình có hoàn toàn tránh được sự nghi ngờ của ông ta không. Xung quanh những người khác nghe thấy tin có kẻ đột nhập gây rối thì cũng nhao nhao bàn tán.
“Ai mà to gán dám gây rối ở trong khu trại này vậy? Không sợ lực lượng canh phòng hùng hậu trong đây sao?” – Một người nói.
“Trong đây toàn lợn gà với rau củ có gì mà đánh cắp cơ chứ.” – Một người khác lên tiếng, khuôn mặt nhăn nhó mệt mỏi.
“Thế lại hay, cái trại c·hết tiệt này thì có gì tốt lành cơ chứ!” – Một người không nhịn được khẽ giọng khen hay.
“Ấy anh Vũ, đừng để quản lý nghe được lời này không là đi đời đấy.” – Có người sợ hãi thấp giọng khuyên.
“Không biết chừng vì người này, chúng ta đã lao động vất vả ngày không đủ ăn, giờ lại bị liên luỵ theo cũng không biết chừng!” – Một người chán ngán nói.
Ý kiến của người này cũng được nhiều người tán thành, nhưng phần lớn người vẫn là ngậm miệng không nói gì, chỉ mong việc này qua nhanh chút còn tiếp tục làm, nếu không hôm nay lại thiếu ăn. Nghe được mấy người này bàn tán, Sơn cũng chỉ biết khẽ thở dài, có nhiều người bị bóc lột đến mức quen rồi, không còn có ý chí muốn thoát khỏi đây nữa. Sơn cũng hơi có chút áy náy, không biết hành động hơi vội vàng này của mình có khiến những người sống sót trong đây ảnh hưởng nhiều không.
“Tất cả im lặng!” – Người quản lý lại hét lên, rồi mới quay sang nói với tiến sĩ Hùng - “Tiến sĩ, tôi đã cho người đi kiểm tra từng phòng rồi, chốc nữa sẽ có kết quả ngay.”
“Được rồi, tiện tôi hỏi cậu, hôm qua bên cậu có tiếp nhận người mới gia nhập khu trại không?” – Tiến sĩ Hùng hỏi.
“À, có hai người, là một cặp anh em, anh trai tên Thạch, em gái tên Linh, là dân chạy nạn từ thành phố khác sang, người anh có năng lực cường hoá hạng F, người em chỉ là người bình thường, đang đứng ở ngay kia.” – Người quản lý vội vàng báo lại đầy đủ, rồi đưa tay chỉ về phía hai người Sơn – “Có cần tôi gọi họ lên cho ngài kiểm tra không?”
“Không cần, cứ làm những việc khác đi, tự tôi sẽ đi xem sao?”
Nói rồi tiến sĩ Hùng liền đi vòng qua đám người đứng xếp hàng, rồi vòng ra phía sau từ từ tiến đến chỗ Sơn. Sơn tuy làm bộ như không để ý xung quanh, nhưng cậu cũng đã nhận ra lão tiến sĩ hẳn là đang chú ý đến mình rồi, chắc do ngày hôm qua xảy ra việc kia, trùng hợp là cậu cùng Nguyệt lại mới gia nhập trại đây. Tiến sĩ Hùng tiến đến cạnh Sơn, vỗ vai cậu rồi khẽ mỉm cười nói:
“Cậu trai, mới gia nhập vào khu trại này phải không?”
“Phải, tôi mới được nhận vào hôm qua, còn ngài là?” – Sơn biết rồi mà còn cố ý hỏi, giọng nói rất có vẻ ngạc nhiên.
“Tôi chỉ là làm việc nhỏ trong trại mà thôi, cậu không cần để ý đâu. Cậu là người mới tới, vậy cậu thấy hoàn cảnh sống trong trại này như thế nào?” – Tiến sĩ Hùng hỏi lại Sơn.
“A, tôi thấy tác phong làm việc trong đây rất chuyên nghiệp, nghe anh quản lý giới thiệu qua thì mọi người muốn xây dựng một khu trại có thể đảm bảo cuộc sống tốt đẹp cho mọi người, vì thế muốn mỗi người phải bỏ công bỏ sức ra làm việc giúp ích cho khu trại. Tuy phòng ở hơi khiêm tốn chút, nhưng dù sao cũng lâu rồi mới có chỗ đặt chân an toàn sau tận thế, đổi lại chỉ là hỗ trợ cho trại phát triển đi lên, cũng là đáng.” – Sơn trả lời, cố ý cho sắc mặt mình hơi có vẻ rụt rè, ngại chuyện.
“Cậu có vẻ thích ứng nhanh với nơi đây nhỉ?” – Tiến sĩ Hùng hơi nheo mắt lại.
“Tối qua tôi có sang chào hỏi hàng xóm một chút, được họ cho vài lời khuyên.” – Sơn đáp lời.
“Vậy là tốt rồi!” – Tiến sĩ cười, sau đó nói tiếp – “Nhìn thần sắc của cậu có vẻ không tốt lắm, có bị bệnh hay b·ị t·hương gì không, bên chúng tôi có thể đưa cậu đi khám chữa bệnh ngay lập tức.”
“Không có vấn đề gì đâu, chỉ là hôm qua gặp qua cảnh tượng xác sống ăn thịt người nên đến hôm nay vẫn còn có chút khó chịu mà thôi, ngài cứ yên tâm.”
“Ra vậy, nếu đã không có việc gì thì tôi đi trước đây, có vấn đề gì thì nhớ phải báo cáo lên quản lý, đừng cố giấu giếm một mình. Cả cô bé này cũng vậy, nhớ lời bác dặn rồi chứ?”
“Tôi đã rõ rồi.” – Sơn đáp lại rành mạch – “Linh, mau đáp lại bác đi!”
“Vâng thưa bác, cháu đã nhớ rồi.” – Nguyệt hôm nay cũng rất biết diễn, còn làm bộ như bướng bỉnh trả lời.
Ông tiến sĩ gật đầu, liếc mắt về phía Nguyệt một chút, sau đó lại đi thẳng về vị trí phía trên. Sơn đợi cho ông tiến sĩ đi xa mới khẽ thả ra khẩu khí, tuy là không để lộ ra chứng cứ gì, nhưng ông ta chắc chắn sẽ vẫn có gì đấy nghi ngờ mình, có lẽ về sau làm gì cũng phải cẩn thận hơn mới được. Mà vừa rồi cũng hơi hú hồn rồi nha, chỉ là chưa hồi phục tinh thần lực nên thần sắc có chút không bình thường, vậy mà ông tiến sĩ này vận nhận ra, quan sát cũng thật là tốt.
“Tiến sĩ, hai người này có vấn đề gì không?” – Người quản lý nhanh nhảu hỏi.
“Tạm thời không có vấn đề gì.” – Tiến sĩ trả lời như không có gì, lại hỏi – “Bên cậu có kiểm tra ra gì không?”
“Thưa tiến sĩ, toàn bộ phòng ở đã được kiểm tra, đều không thu được bất cứ thứ gì kỳ lạ.” – Người quản lý cẩn thận đáp lại.
Tiến sĩ Hùng hơi nhíu mày lại, dường như ra ngoại dự liệu của ông ta, ông nghĩ: “Người này không ngờ lại thần thông quảng đại đến thế, vậy mà không có dấu vết gì để lại.” Ông ta bất giác quay xuống đoàn người nhìn, chính xác là nhìn về phía chỗ Sơn đang đứng, chỉ thấy cậu đang mỉm cười nói chuyện với Nguyệt, nhìn rất tự nhiên. “Có lẽ chỉ là hơi giống một chút, nhưng để cho chắc ăn thì vẫn nên để ý một chút, năng lực của người kia mạnh như vậy, nếu có thể nghiên cứu được thì không biết sẽ như nào?”
Sau một lúc không kiểm tra ra gì, đoàn người được giải tán, tự động quay về vị trí làm việc, chỉ còn hai người Sơn bị người quản việc giữ lại để giao phó công việc.