Sơn do có năng lực cường hoá nên được giao cho làm khuân vác vật tư, hàng hoá từ các khu về nơi cất giữ, hoặc là làm một số việc nặng khác. Nguyệt thì vì tuổi còn nhỏ, dáng dấp lại nhỏ nhắn, nên được giao cho một số việc lặt vặt c·hạy v·iệc trong khu trồng trọt chăn nuôi, không khác gì với việc cô bé từng làm trước khi trốn ra. Trước khi tách ra Sơn còn cố ý dặn Nguyệt đừng tỏ ra là biết làm, cứ vờ như chưa biết gì, nhờ người ta hướng dẫn lại là được. Sau khi được nhắc nhở những thứ cấm kị trong trại, Sơn và Nguyệt tách nhau ra mỗi người đi một khu riêng biệt.
Sơn được dẫn đi đến một khu giống như nhà máy sản xuất, nhiệm vụ của cậu là vận chuyển vật liệu thu thập được từ phía ngoài mang về nhà máy lên trên các tầng cao hơn. Trên đường đi Sơn luôn nhận thấy có người chú ý quan sát mình từ khoảng cách nhất định, chắc hẳn là đang theo dõi xem mình có biểu hiện khác thường không đây. Sơn cứ thuận thế mà làm việc theo thôi, do đã từng tiếp xúc qua năng lực của anh Lưu, cậu sẽ luôn từ chối những việc mà cậu không làm được như là chân chính hạng F cường hoá. Làm một lúc xong bên này Sơn lại được điều sang khu trồng trọt hỗ trợ vận chuyển dụng cụ hoặc nông sản đến nơi lưu trữ. Cũng tiện cho Sơn quan sát một chút tình huống của Nguyệt bên này, biết là đang cố giả vờ, nhưng dường như con bé làm vẫn khá nhanh tay, cũng may mà không bị để ý lắm.
Có lúc Sơn đi qua một tay lính gác, cậu còn cảm thấy có một nguồn sức mạnh tinh thần đánh về phía mình, vốn theo bản năng định ngăn cản, nhưng nghĩ một chút cũng biết đây là đang muốn thử nghiệm mình đây, cậu đành buông lỏng tinh thần ra để cho đòn t·ấn c·ông này thành công đến người mình. Dù sao cũng chỉ là thử, nên thực sự thì đòn này không mạnh lắm, Sơn chỉ hơi đau đầu, hạ vật đang bê xuống, quỵ một gối xuống đất, làm bộ xoa bóp trán. Tên lính đứng canh thấy thế thì dừng công kích, sau đó quát lên bảo tiếp tục làm việc, vừa quát vừa ngoe nguẩy súng trên tay, Sơn mới khó nhọc đứng lên tiếp tục công việc.
“Báo cáo sếp, không thấy giống như đang làm bộ, nếu tôi tăng lực lượng thêm chút nữa nhiều khả năng là nó sẽ bị ngất thật.” – Tên lính kia nói khẽ vào bộ đàm.
Đến giờ nghỉ trưa, Sơn theo đoàn người cùng tiến về sân chung nhận lương thực. Dù công kích kia không ảnh hưởng gì, nhưng Sơn đến bây giờ vẫn làm ra khuôn mặt nhăn nhó, thỉnh thoảng còn day cái trán, rất giống như vẫn chịu tác dụng của công kích tinh thần. Gặp được Nguyệt cũng đang đến nhận lương thực, Sơn mới tiến lại bắt chuyện với Nguyệt, hỏi han một chút xem cô bé hôm nay làm thế nào. Nguyệt làm cũng quen rồi nên không mệt lắm, cô bé cũng nhận ra sắc mặt Sơn nhìn không tốt lắm nên hỏi:
“Anh đang bị làm sao à, sao sắc mặt anh khó coi thế?”
“Chỉ là hơi đau đầu một chút thôi, nghỉ tí là ổn ấy mà!” – Sơn đáp lại.
Chờ một lúc thì cũng đến lượt hai người Sơn nhận lương thực, tất nhiên là dù làm có nhiều thì nhận được cũng không nhiều lắm, mỗi người được một gói lương khô cùng một loại quả tự trồng được, ăn thế này thì sao đủ no? Chỉ có nửa giờ nghỉ ngơi nên hai người Sơn cũng không về phòng, mà là tìm một vị trí trống ngồi tạm xuống ăn. Sơn cầm quả táo cậu mới được phát lên nhìn một chút, âm thầm cảm ứng qua, cậu đã nhận ra trong đây có lẫn một lượng nhỏ dị năng lượng lưu chuyển rồi. Đây cũng không phải là trong trại này người ta cố tình làm cho cây trồng các loại bị nhiễm dị năng lượng, mà là từ tận thế về sau, những thứ mới phát triển ra sẽ bị dị năng lượng thẩm thấu vào, tỉ như cây cối, vật nuôi…. Tuy nhiên lượng dị năng lượng bên trong cực kỳ nhỏ bé, không đủ để kích phát lên những yếu tố gây hại kể cả đối với người bình thường, thậm chí người bình thường sử dụng những thứ này đủ lâu, nếu cơ thể hấp thu tốt còn có khả năng kích phát ra năng lực đặc biệt cũng không chừng. Đây hẳn là xu thế phát triển năng lực đặc biệt của thế hệ sau này đi. Tất nhiên không phải mọi thứ đều như thế, ví dụ một số thực vật hoặc động vất biến dị thời kỳ đầu, trong cơ thể chứa quá nhiều dị năng lượng mãnh liệt, r·ối l·oạn, nếu trực tiếp ăn vào không c·hết thì cũng biến thành xác sống, rất nguy hiểm. Mà chuyện này tạm thời Sơn cũng không quản được, nên cứ lo trước mắt đã, vì có dị năng lượng nên cậu cũng không như những người khác, trực tiếp ăn vào được, phải sử dụng chân nguyên ép hết chỗ dị năng lượng kia đi mới được. Vì cho đỡ tốn công Sơn liền đưa quả táo của mình cho Nguyệt, cô bé đang tuổi phát triển, cần ăn uống đầy đủ hơn, chứ suất ăn hiện tại quá ít. Bản thân Sơn là người tu luyện, mấy ngày không ăn cũng không vấn đề gì, nhưng để tránh nghi ngờ, cậu vẫn giữ lại lương khô ăn.
Ăn uống, nói chuyện một lúc, tiếng còi báo bắt đầu làm việc ca chiều đã lại vang lên, Sơn lại theo đoàn người trở lại vị trí làm việc. Nhưng không như buổi sáng nữa, cậu cùng một số người to khoẻ được một người quản lý chọn ra, sau đó kéo nhau đi đến vị trí được canh giữ nghiêm mật. Đây chính xác là bên ngoài cái nhà kho mà sâu bên trong là khu nghiên cứu sinh vật hôm trước Sơn đã đột nhập vào chứ không sai. Đứng chờ ở ngoài một tí, mấy người mới được lệnh đi vào trong nhà kho vận chuyển ra ngoài hàng loạt bao tải khá lớn, đã được đóng gói cẩn thận, kín kẽ. Nhiệm vụ là phải mang số bao tải này ra đằng sau trại để tiêu huỷ. Nghe người quản lý bảo đây là sản phẩm lỗi hoặc chất thải sau khi nghiên cứu cây trồng, tất cả đã được xử lý tốt, không được phép táy máy mở ra nếu không hậu quả tự chịu. Đoàn người vận chuyển cũng chẳng có ai có tâm tư tò mò mà mở những bao tải này ra, có ai lại muốn vác hoạ vào thân cơ chứ.
Sơn đương nhiên cũng không muốn bị người khác nghi ngờ, nên cũng thuận thế mà làm thôi, tuy nhiên cậu cũng không phải là không biết gì. Tuy bao chứa đã được gia công qua, khó mà để lọt dấu hiệu gì ra ngoài, nhưng Sơn với cảm giác lực mãnh liệt, cách qua một lớp bao cũng có một loại cảm giác lờ mờ, tựa như là cảm ứng được trong bao có thứ gì đó vừa mất đi sinh cơ. Khái niệm sinh cơ khá huyền ảo, cũng không đơn giản như là linh khí, mà ở đây giống như điểm sinh mạng của một nhân vật trong trò chơi điện tử vậy, nếu sinh cơ cạn kiệt chính là đ·ã c·hết đi, gần như là không cứu được rồi. Theo một đoạn kiến thức mà sư phụ từng truyền cho, đặc điểm sinh cơ của mỗi loài là khác nhau, của mỗi cá thể lại khác nhau, nên chỉ cần khoảng cách không xa, sẽ có cách nhận biết ra sinh cơ đấy thuộc về sinh vật nào. Sơn thì chưa có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng với tu vi hiện tại, Sơn vẫn lờ mờ cảm nhận được dường như trong một số bao tải có xác người, dù không rõ là xác sống hay là người chưa bị biến đổi, nhưng hẳn là từ những thí nghiệm thất bại của cơ sở nghiên cứu kia đi ra. Nghĩ đến đây, Sơn sắc mặt hơi khó coi, không biết bao nhiêu người đ·ã c·hết vì cái công cuộc nghiên cứu c·hết tiệt của lũ này rồi. Nhưng dù sao người cũng đã mất, Sơn cũng đành gọi là làm công việc an táng này vậy, đem những bao tải này ra sau trại hoả thiêu. Đứng tại gần hố hoá thiêu, Sơn đứng đấy, hơi mặc niệm thời gian ngắn, rồi lại theo những người khác trở về tiếp tục công việc.
Trời đã về tối, lúc này những người lao động trong trại mới giãn cái lưng mỏi ra, cùng nhau đi nhận phần lương thực được phân phát, rồi chia ra ai về phòng người nấy, công việc một ngày đã quá mệt mỏi rồi, họ chẳng còn tâm tư mà làm gì khác nữa, chỉ muốn về phòng đặt lưng nghỉ ngơi. Sơn cùng Nguyệt sau khi nhận phần lương thực của mình thì cũng trở về phòng ở, Sơn bước hơi nhanh chân một chút trở về, cậu hơi lo nghĩ về trận pháp của mình đặt trong phòng, không biết là nó có còn trụ vững được không. Lo lắng cũng là có lý do, vì lúc sáng bố trận trạng thái tinh thần của cậu cũng không tốt, tinh thần lực một nửa cũng chưa khôi phục đến, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng trận pháp, nếu không may cô gái bị biến đổi kia mà thoát ra được thì nguy to.
Về đến trong phòng, Sơn liếc ngay qua vị trí mà cậu đặt trận, bằng mắt người thường thì khó mà thấy được, nhưng Sơn đã nhìn ra trận pháp đã xuất hiện nhiều vết nứt, đây là muốn sắp sụp đổ rồi, cũng may mà Sơn về kịp, không thì hậu quả khó mà lường được. Tiện tay gia cố cùng phóng to kích thước bao phủ trận pháp lên, Sơn muốn tranh thủ thử xem có thể đảo ngược quá trình biến đổi cho cô gái kia không, ít nhất thì cũng phải ngăn cho quá trình biến đổi dừng lại đã, để càng lâu thì về sau sẽ càng khó giải quyết hơn. Nguyệt ở một bên nhìn Sơn đang làm những động tác huyền ảo, trong mắt không hiểu có chút lo lắng bất an.