Biết là chạy cũng không kịp nữa, Sơn mạnh mẽ quay phắt người lại, gọi thanh kiếm mình vẫn hay sử dụng ra, truyền lượng lớn chân nguyên vào kiếm rồi chắn lại trước người mình. Vừa kịp xong những việc này thì một bàn chân lớn cũng đã vung ra, thuận thế vả một cú trời giáng về phía Sơn. Cứ nghĩ đã vận lấy kiếm ra đỡ kèm theo dùng hết công năng từ áo phòng thủ của sư phụ thì cùng lắm chỉ là b·ị đ·ánh bật ra thôi, nhưng thực tế lại không như ý nghĩ được. Cú vả mạnh vừa chạm đến thân kiếm thì một luồng cự lực mạnh mẽ quá sức tưởng tượng bắt đầu từ thân kiếm lan ra đến hai tay Sơn, sau đó theo tay tiến về phía cơ thể của cậu. Hậu quả của việc tiếp nhận đòn t·ấn c·ông này là hai tay Sơn gần như có cảm giác muốn gãy, có khi xương cũng đã bị nứt ra rồi, tiếp lấy là toàn thân đau đớn dữ dội, trong cơ thể nội tạng dù đã được bảo vệ bởi áo nhưng vẫn rung lắc không yên, Sơn thấy cổ họng mình có tí vị ngòn ngọt rồi.
“Liều thôi!” – Đây là ý nghĩ duy nhất lúc này hiện ra trong đầu Sơn sau khi nhận một đòn trời giáng từ sinh vật kia.
Tại sao lại muốn liều, tại vì nếu chỉ đơn thuần là chạy thì chắc chắn là không lại tốc độ của nó, hơn nữa cơ thể lại còn vì đòn vừa rồi mà b·ị t·hương không nhẹ, chạy chắc chắn không thoát được. Vậy muốn liều như thế nào, chẳng lẽ cứ thế lao đầu vào chiến đấu với nó, c·hết chắc. Trạng thái toàn thịnh cũng chưa chắc đã đỡ nổi đến đòn thứ hai của nó, nói gì đến chiến đấu. Cho nên liều ở đây là trên mặt chiến thuật, mưu kế. Chỉ thấy Sơn đã thuận theo dư lực từ đòn t·ấn c·ông vừa rồi mà bay nhanh ra ngoài, kiếm đã rời khỏi tay bay đến xuống dưới người cậu, xảo diệu đỡ lấy cơ thể của cậu đang dần mất sức. Tiếp đấy Sơn cố gắng nhấc lên hai tay đau nhức lên kết một vài ấn ký, người nào hiểu về trận pháp sẽ nhận ra đây là một loại ấn dùng để kích hoạt trận pháp khi người tạo ra trận ở một khoảng cách nhất định không quá xa, ấn này sẽ làm cho chân nguyên lưu lại trong trận trực tiếp làm cho trận kích hoạt mà sai số về thời gian là cực kỳ nhỏ, có thể hiểu là chỉ cần ấn vừa hoàn thành thì trận pháp sẽ được kích hoạt gần như ngay tức thì. Mấu chốt là trận này được đặt ở đâu và có tác dụng gì? Kỳ thật đây cũng đã nằm trong kế hoạch đánh liều mà Sơn đã vạch ra lúc đến gần khu vực nguy hiểm này rồi.
Lúc bị t·ấn c·ông bởi cái bóng lớn kia, trong một khoảnh khắc Sơn đã kịp nhìn rõ chân thân của nó rồi, không phải là một con xác sống cấp cao, mà nó lại là một loài dị thú mạnh mẽ. Miêu tả sơ qua, nó thân hình to lớn cục mịch, chắc phải lớn hơn một con voi cỡ lớn, toàn thân lông lá gồm những mảng trắng đen đan xen không đồng đều, đầu của nó na ná một đầu hổ lớn, chỉ khác ở chỗ nếu xét tương quan thì miệng nó rất rộng, hai mắt đỏ ngầu, hai tai nhọn hoắt như yêu tinh. Nó có bốn chân to như cột đình, mỗi bàn chân lớn đều có móng vuốt sắc bén, lại dài mỏng như những lưỡi dao lớn vậy. Nhìn qua thì thấy thân hình nó to lớn, thô kệch là vậy, nhưng tốc độ lại nhanh đến mức bất hợp lý, còn vượt qua cả tốc độ của Sơn lúc sử dụng thân pháp nữa. Cũng không biết dị thú cấp cao có sinh ra năng lực đặc biệt như con chuột bé bự sư phụ từng đối mặt hay không, nhưng chỉ luận man lực cùng tốc độ thì Sơn không thể đọ nổi nó rồi. Nói thì cứ nghĩ là đùa, nhưng thực sự là Sơn cảm thấy trên khuôn mặt con vật tạm gọi là hổ biến dị này giống như đang hiện lên một nụ cười, không sai, giống như cười đùa, nó dường như đang đùa bỡn với con mồi của mình vậy, cộng thêm với việc vừa nãy nó còn biết bỏ qua cái áo mà Sơn đã vứt ra kia, truy đuổi theo cậu, chứng tỏ trí tuệ của con hổ này cũng không hề thấp như những con Sơn từng đối mặt.
Nhưng đã từng, Sơn thông qua lúc trạm chán với con mèo biến dị hồi trước mà biết được rằng dị thú rất yêu thích, thậm chí là bị thu hút bởi tinh hạch, cấp càng cao càng có tính dụ hoặc. Lợi dụng đặc tính này Sơn đã bí mật để lại viên tinh hạch khổng lồ hồi trước lấy từ người con chuột khổng lồ, và đã bi cậu hấp thu hết linh khí, chỉ còn lại toàn là dị năng lượng lên xe mà cậu đã ngồi, dùng trận pháp che giấu đi viên tinh hạch, chỉ đợi lúc nguy cấp thế này thì lập tức kết ấn kích hoạt trận pháp, làm cho cả trận cùng viên tinh hạch nổ tung ra, qua đó làm cho lượng dị năng lượng khổng lồ bên trong bị phóng thích ra ngoài, từ đó thu hút được con hổ, tạo cơ hội cho Sơn chạy trốn.
Đúng như kế hoạch, con hổ bị v·ụ n·ổ nhỏ phát tán ra dị năng lượng này thu hút, nó lập tức dừng đuổi bắt Sơn lại, quay đầu về hướng v·ụ n·ổ, sau đó điên cuồng lao về hướng đấy, nó bây giờ không khác một con hổ đói đã lâu ngày bị mùi thơm từ miếng mồi mà nó cực kỳ yêu thích kêu gọi đến, nó đã hoàn toàn không thèm quan tâm đến những thứ khác xung quanh rồi. Nhân cơ hội này, Sơn liền vận dụng thuật ẩn thân cùng tốc độ nhanh nhất của phi kiếm, nhanh chóng bay về hướng ngược lại, tránh xa cái thứ nguy hiểm cực độ kia, càng xa càng tốt. Phải nói là lần này rất may mắn, thứ nhất là cái này có thể chỉ có tác dụng đối với dị thú, nên nếu gặp phải xác sống thì chưa chắc đã áp dụng được, thứ hai là cậu đã không tặng lại viên tinh hạch khủng này cho anh Lưu hồi trước, sợ anh gặp phiền phức, cũng không có để cho Nguyệt dùng để tăng cấp năng lực, do lượng dị năng lượng khổng lồ bên trong có thể hại đến cơ thể cô bé, thế mới còn cho cậu sử dụng hôm nay. Nếu thiếu một trong những điều kiện trên thì Sơn sợ hôm nay mình khả năng lành ít dữ nhiều rồi. Sơn cũng có chút nghi vấn, không biết có phải là sư phụ đã tính ra được sẽ có sự kiện hôm nay hay không mà lại để lại cho cậu viên tinh hạch này, thay vì sử dụng để duy trì thời gian tồn tại cho bản thân tại thế giới này. Lúc ấy do quá xúc động nên Sơn cũng chưa nghĩ đến vấn đề này, nhưng kỳ thực viên tinh hạch khổng lồ không đơn thuần chỉ là ẩn chứa nhiều linh khí hơn bình thường, mà nó còn chứa đựng thứ gì đấy rất có ích cho người tu luyện, có thể sẽ giúp được cho cả đạo tinh thần kia của sư phụ nữa, bây giờ ngẫm nghĩ kỹ càng hơn Sơn mới nhận ra được. Nếu quả thực sư phụ đã tính ra được thì phải nói là khả năng cảm ứng trước tương lai của người quá mức thần kỳ rồi.
Bên Sơn gặp may là vậy, nhưng ngược lại thì đám người đội ba còn lại vô tình đã trở thành những thằng xui xẻo rồi. Bọn họ sau khi đẩy mấy người Sơn vào dụ con quái vật mà trại đã thăm dò là tồn tại từ trước, muốn mấy người dẫn nó ra xa để bọn họ thuận tiện vào trong lấy được những vật phẩm quan trọng ra, cả người lẫn xe đang ẩn núp ở một vị trí khuất tầm với hướng cổng ra toà nhà. Đang yên tĩnh quan sát xem lúc nào thì dụ được con quái vật ra để còn nhanh chóng đi vào thì bất chợt một tiếng hét lớn từ phía mấy người dẫn dụ vang lên, sau đó chỉ vài giây một v·ụ n·ổ nhỏ không hiểu lại từ trên một trong những chiếc xe bên cạnh mình phát ra. Đám người giật mình nhìn về phía v·ụ n·ổ, cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ làm cho chỗ ngồi trên xe bị hư hỏng, cháy đen, nhưng xe nhìn chung thì vẫn có thể đi được. Nhưng hai người hạng B đã nhận ra sự thay đổi đột ngột của dị năng lượng trong không khí rồi, dị năng lượng tăng lên quá nhanh, quá nhiều, hơn nữa lại rất r·ối l·oạn, giống như là phát ra từ cơ thể của một con quái vật kinh khủng nào đó vậy. Nhưng chưa đợi cho hai người này kịp nhận ra vấn đề là gì, thì một tiếng gào lớn vang lên từ hướng toà nhà nghiên cứu, tiếp theo đó là một luồng áp lực cực đại bắt đầu đè nén lên cơ thể tất cả đoàn người. Đám người mới chỉ kịp quay đầu lại về cái hướng đã vang lên tiếng gào thét kia, thì đập vào mắt họ là một cái bóng đen to lớn đang lao đến bọn họ với một tốc độ chóng mặt. Còn chưa kịp làm ra phản ứng thì cái bóng đã tiếp cận đám người rồi, lúc này thì không cần đoán cũng biết đám này sẽ gặp kết cục thảm như thế nào rồi.
Con hổ cứ ngỡ là đã đạt đến miếng mồi ngon thì vừa đến nơi phát ra cái “mùi thơm” kia, mùi vẫn còn đó mà mồi thì đã không thấy đâu rồi. Nó ngó ngang ngó dọc thì cũng chỉ nhìn thấy một đám sinh vật nhỏ bé thuộc bộ linh trưởng đang ngạc nhiên, bối rối, sợ hãi tột cùng nhìn về phía nó. Con hổ lúc này bạo tẩu lên rồi, không ai biết nó đang nghĩ gì, nhưng hoàn cảnh này quá ứng với câu c·ướp mồi từ miệng cọp rồi, mặc dù không thực sự có con mồi ngon nào ở đây cả, nhưng điều đó cũng không cản trở việc con hổ quy cho đám này đã c·ướp đi mồi ngon của nó. Con hổ nhìn chằm chằm vào đám người nhỏ bé kia, hai mắt đã đỏ nay lại càng huyết hồng, đám chuột nhắt này đã triệt để làm nó bộc phát hung tính, nó không “có hứng” đùa bỡn như khi nãy nữa, bây giờ là lúc nó đi đồ sát rồi.