“Sao lại như thế này?” – Đội trưởng Huy hốt hoảng, câu hỏi cũng đã lộn xộn cả lên rồi.
Tất nhiên sẽ không có ai sẽ giải đáp được thắc mắc của Huy nữa, vì lúc này, con hổ biến dị đã bắt đầu động thân rồi. Con hổ nhảy chồm lên, phóng cả cái cơ thể khổng lồ của nó vào ngay giữa đám người. Vài người phản ứng chậm không kịp tránh ra đã bị nó đè thành bánh thịt, một tiếng kêu gào cũng không kịp phát ra. Những người còn lại dù đã thoát được cú đầu nhưng cũng không tốt hơn gì, giờ này thì mạnh ai nấy chạy, còn lo nghĩ gì được an nguy đồng đội nữa.
“A, đội trưởng cứu tôi với!” – Một người sợ đến mức không chạy nổi, chỉ còn nước ôm hy vọng cuối cùng là cầu cứu đội trưởng Huy.
Nhưng lúc này người làm gì còn ở đây mà kêu cứu cơ chứ, Huy đã chạy mất từ lúc nào rồi. Cũng không thể trách hắn quá hèn nhát, mà là hoàn toàn không có cửa để đối mặt với con hổ biến dị này. Huy là thuộc cấp B không sai, nhưng cũng chỉ là loại yếu nhất trong cấp B, trong khi con quái vật này thực lực ít nhất là cấp 6, tức là ngang với năng lực giả cấp A rồi, có khi còn nhỉnh hơn ấy chứ, chênh lệch nhìn vào là đã thấy rõ ràng.
“Tại sao lại có thể như vậy được cơ chứ, lần trước khảo sát qua khu vực này, con quái vật kia nhiều lắm là cấp 5, mới một thời gian không thấy mà nó đã lại thành cấp 6 rồi. Dị thú vốn đã mạnh hơn năng lực giả cùng cấp, như vậy thì trong trại làm gì có ai có thể hạ được nó cơ chứ.” – Huy vừa dồn hết tốc lực chạy vừa nghĩ – “Không được, phải mau chóng về trại báo cáo.”
Lúc mới chạy ra xa con hổ một đoạn, Huy còn có thể nghe thấy từng tiếng hét thảm kêu lên, nhưng chỉ qua mấy chục giây sau thì đã không còn tiếng của bất cứ người nào rồi. Huy càng ra sức chạy hơn, một lúc sau hắn mới ngứa ngáy thử quay đầu lại đằng sau nhìn, hắn liền sợ hãi tột độ khi thấy được con hổ bây giờ đang hướng hắn nhanh chóng đuổi theo rồi. Chứng tỏ rằng mấy người còn lại trong đội chắc chắn là đi đời nhà ma hết rồi, chỉ còn lại người đội trưởng này có thực lực cùng phản ứng nhanh nhất là chạy thoát được thôi. Cắn răng một cái, Huy rút ra một quả lựu đạn cạnh thắt lưng ra ném về đằng sau, lựu đạn bay được một đoạn thì lập tức nổ tung, khói đen mù mịt bay ra che kín một mảnh không gian. Nhưng v·ụ n·ổ này chỉ như gãi ngứa cho con hổ vậy, nó như một con xe tăng lớn ầm ầm lao ra khỏi v·ụ n·ổ, trên người không có một tí thương tích gì. Huy càng hoảng hơn, vốn biết là không có tác dụng, nên chỉ muốn cầm chân nó một lúc, chỉ cần đủ thời gian trở lại khu rừng thì hắn sẽ có cách trốn thoát, nhưng trước mắt thì không như ý hắn, con hổ chẳng những không bị cản trở tí nào, hơn nữa dường như còn tăng tốc lên, trên miệng gào thét dữ dội. Quả lựu đạn vừa rồi đã làm nó cuồng nộ hơn là cái chắc.
Đang nghĩ xem còn có cách nào có thể cứu vãn tình huống không thì chợt một cơn gió nhẹ lướt qua mặt của Huy, hắn giật mình nhìn về phía trước, không biết từ lúc nào phía trước đã xuất hiện một bóng người đang chạy trước mặt hắn rồi. Thì ra người này chính là một thành viên khác trong đội ba, tên là Nguyên, chỉ là năng lực giả cấp D, tại sao đến bây giờ hắn vẫn có thể sống sót được cơ chứ, hơn nữa bây giờ thể hiện ra lại là tốc độ nhanh hơn Huy nữa. Huy lúc này cũng đã ngờ ngợ ra rồi, thằng này chắc chắn là mạnh hơn hắn, nhưng không biết tại sao lại trà trộn vào đội của hắn làm một thành viên bình thường, quá kỳ lạ. Nhưng bây giờ Huy cũng không có hơi đâu mà đi truy vấn những vấn đề này nữa, con hổ kia đuổi kịp hắn đến đít rồi.
“Nguyên, mau giúp tôi với, hai chúng ta cùng ra chiêu làm chậm bước tiến của nó, chắc chắn là sẽ chạy thoát được.” – Huy hô lên gọi lại Nguyên phía trước mặt, muốn hai người cùng hợp tác.
“Xin lỗi đội trưởng lần này thì tôi không thể nghe theo lệnh anh được rồi!” – Nguyên quay mặt lại trả lời, mặt thì tỏ vẻ buồn bã nhưng giọng điệu thì nghe rất chướng tai – “Hơn nữa tôi còn muốn nhờ anh giúp tôi chặn lại con quái vật kia nữa.”
“Ý của cậu là gì?” – Huy cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngay sau đó, Nguyên liền quay phắt người lại giơ hai tay đẩy mạnh một cái, một cơn gió mạnh không biết từ đâu xuất hiện, mạnh đến nỗi đẩy cả người Huy đang chạy đằng sau bay ngược lại một đoạn, gần sát người con hổ.
“Cảm ơn đội trưởng, anh đã giúp tôi câu kéo thời gian chạy thoát, tôi sẽ tận dụng cơ hội này quay trở về, báo cáo lại chiến tích huy hoàng của anh. Tạm biệt!” – Nguyên sau khi làm xong cũng không nhìn lại nữa, chỉ để lại một câu như vậy.
“Thằng chó, mày dám hại tao, tao nguyền rủa cả họ nhà mày.” – Huy ngã ra sau phẫn nộ quát ầm lên.
Nhưng Nguyên đã nhân lúc này mà phóng đi như bay rồi, nào có còn hơi sức đi nghe Huy chửi rủa mình nữa. Huy ngoài miệng chửi nhưng chân tay cũng không dám chậm trễ, lập tức dựng người dậy rồi giơ hai tay lên đan chéo chắn ở trước mặt, hai tay hắn lập tức bóng loáng lên, nhìn có vẻ cứng rắn đến cực điểm. Con hổ đuổi kịp Huy thì cũng không chần chừ, giơ lên vuốt nhọn vồ một cái về phía Huy, Huy lập tức bị cự lực đập cho bay ra mấy chục mét đằng trước, hộc ra vài ngụm máu tươi trên không, chẳng những thế, hai tay đã được cường hoá độ cứng đến mức tận cùng cũng đã bị móng vuốt sắc bén kia cắt ra đến một nửa. Quá kinh khủng, phải biết là Huy là năng lực giả cấp B, dù cho là yếu nhất cấp B thì khi cường hóa hai tay lên, đến đạn xuyên giáp cũng có thể đỡ được, vậy mà con hổ chỉ cào qua một phát đã phá được năng lực của hắn rồi.
Huy sau khi tiếp đất cũng chỉ biết nằm đấy, hoàn toàn không đủ sức để nhấc cơ thể b·ị t·hương nặng dậy được nữa, mà cho dù có dậy được cũng chạy không thoát. Huy trong đầu chỉ còn lại sợ hãi cùng không cam tâm, hắn hận thằng chó Nguyên kia, cùng là đồng đội mà nó dám hãm hại mình để chạy trốn.
“Nguyên! Mày sẽ c·hết còn thảm hơn tao, cả nhà mày cũng…”
Huy điên cuồng gào thét chửi đổng lên, nhưng lời còn chưa hết thì hắn đã không thể nói thêm được chữ nào nữa rồi, con hổ đã đuổi đến, lập tức cắn xé lấy tên khốn khổ này. Nhìn cảnh tượng kinh hoàng này, có khi xương cũng không còn lại một mẩu mất.
Nguyên sau khi bán đi mạng của đội trưởng thì cũng đã tranh thủ chạy được vào trong rừng, tạm thời giãn xa khoảng cách với con hổ kia rồi. Hắn cũng rất bất đắc dĩ, kỳ thực hắn cũng không muốn lật mặt như thế này đâu, nhưng ai bảo con hổ kia lại nhanh như vậy chứ, muốn trách thì trách người kia không đủ thực lực cùng tốc độ thôi. Nghĩ đến cũng lạ, rõ ràng Nguyên đã chạy theo một hướng khác với tên Huy kia rồi, nhưng không hiểu sao con hổ kia lại cố ý đuổi theo hắn, mà hắn đã kết hợp cả năng lực gió trong lúc chạy, thậm chí là vòng vèo lượn lờ đủ hướng, thế mà con hổ vẫn dí mãi không chịu thả cho hắn đi, đã vậy còn đuổi đến càng gần. Đang lúc không biết phải làm sao thì Nguyên lại nhìn thấy Huy đang chạy hướng khác, thế là hắn đã nghĩ ra cách lấy Huy làm mồi nhử để cho hắn chạy thoát, nên mới có sự việc như vừa rồi.
Đang nghĩ ngợi thì chợt nhớ đến cái gì, Nguyên liền thò tay vào trong túi quân dụng cài ở bên hông, lấy ra một loại trái cây lạ, chỉ to ngang một quả quýt, vỏ màu xanh lục, trên vẫn toả ra một mùi thơm nhàn nhạt. Đây là Nguyên đạt được từ tay cấp trên của hắn, bảo cái gì mà thành quả nghiên cứu mới của bọn họ, ăn vào có thể làm tăng sức mạnh cơ thể cùng năng lực lên, chí ít là gấp rưỡi hiện tại trong thời gian 10 phút. Lúc nãy mải chạy trốn quá nên không nghĩ đến, nhưng tính toán một chút kể có là gấp đôi thực lực hiện tại thì cũng không đủ giắt răng con hổ kia, dùng cũng phí phạm. Nhưng không đợi cho Nguyên kịp nghĩ tiếp thì một tiếng gầm lớn lại vang lên sau lưng hắn, không cần nhìn lại cũng biết đây là phát ra từ con hổ biến dị rồi. Nguyên nhớ rõ đã chạy cách con hổ một quãng lớn như vậy, hắn còn cẩn thận vòng vèo trong rừng, dù mũi có thính cũng khó có thể theo kịp hắn nhanh như vậy được mới phải chứ. Nghĩ cũng không ra, Nguyên cũng kệ đi, phi thân một phát leo lên cành cây cao, hòng kéo ra một chút khoảng cách, nhưng bất cẩn thay, quả lạ đang ở trong tay hắn lại bị tuột ra ngoài, rơi xuống dưới đất. Nguyên hốt hoảng muốn xoay người lại nhặt, nhưng nhìn con hổ đang lao như một con máy ủi, xô ngã hàng loạt cây lớn, tiến gần về phía mình, Nguyên đành bỏ đi ý định trên, tiếc của xoay người bỏ chạy. Nhưng mới chạy ra mấy chục mét Nguyên lại không nghe thấy tiếng chạy hay cây đổ đằng sau mình nữa, hắn mới đánh liều quay ra sau nhìn, chỉ thấy con hổ đã dừng chân, lè cái lưỡi đỏ chót của nó ra, liếm lấy cái gì dưới đất. Vị trí đấy không phải đúng là chỗ mà Nguyên đã làm rơi quả lạ kia xuống sao?
“Mẹ nó, lão già kia muốn hại c·hết mình đây mà.”
Nguyên tức giận chửi thầm một câu, sau đó xoay người chạy tiếp. Hắn đã hiểu ra, con hổ cũng không phải cố tình đuổi theo hắn mãi không buông, mà là muốn đuổi theo loại quả kia. Thế này mà là tăng thực lực lên à, đây rõ ràng là để cho hắn đi nạp mạng mới đúng, may mà ông trời còn thương hắn, để cho hắn làm rơi quả kia ra, không thì cứ với tốc độ này chẳng mấy chốc hắn sẽ bị con hổ bắt kịp, không cần tưởng tượng cũng biết là kết quả sẽ thảm đến mức nào rồi.
“Ai da, đau quá!” – Sơn khẽ kêu lên.
Sơn sau khi thành công đào tẩu khỏi móng vuốt con hổ biến dị thì không lập tức về căn cứ, mà thực ra cũng không đủ sức, cậu chọn một căn nhà an toàn một chút, sau đó phong bế lại bắt đầu chữa thương. Nhìn quần áo mình be bét máu, Sơn chỉ biết cười khổ, lần nay chọc phải tấm sắt, may mà vẫn toàn mạng trở ra. Vết thương lần này tương đối nặng, lại không có dược liệu gì hỗ trợ, muốn khôi phục đến mức độ tự vệ được cũng không phải một sớm một chiều là xong. Điều này làm Sơn lo nghĩ đến Nguyệt đang trong trại, không biết em ấy có gặp khó khăn gì không, nhưng hết cách, bây giờ không khôi phục thì về được đến trại cũng còn khó, nói gì muốn bảo hộ Nguyệt.
“Nguyệt, cố chờ anh khôi phục, rồi anh sẽ về đón em cùng chị gái ra ngoài, khu trại này không thể ở lại được nữa rồi.” – Sơn thầm nghĩ.