Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 51: Họp bàn



“Phù phù! Mệt c·hết mình rồi!” – Nguyên tự lẩm bẩm.

Sau một lúc bị con hổ biến dị đuổi bắt ở ngoài, bây giờ vào trong rừng vẫn phải vận hết 120% sức lực ra chạy trốn, Nguyên đã sớm thở không ra hơi rồi. Dừng lại trên một cành cây lớn, hít vào mấy hơi, Nguyên lúc này mới bình tĩnh lại được. Chuyến đi lần này thật sự là mất cả chì lẫn chài, nhiệm vụ đã không hoàn thành được, mà cả đội đã toàn bộ bị tiêu diệt, chỉ còn lại một người sống sót.

“Mẹ cái bọn khảo sát lần trước, làm ăn kiểu gì mà một con quái vật như vậy cũng không xác định chính xác mức độ nguy hiểm, báo hại ông đây suýt nữa thì đoàn tụ với tổ tiên.” – Nguyên vừa ngó chừng xung quanh vừa lẩm bẩm chửi – “Lại được cái lão hói kia, mồm bảo hợp tác với lão sẽ được quả ngon để ăn, ngon đâu không thấy chỉ thấy thối hoắc, đợi ông về được trại sẽ tính cho rõ sổ sách.”

Thì ra Nguyên vốn dĩ được cài vào để thực hiện một số nhiệm vụ bí mật cho một nhân vật cốt cán trong đội khoa học, không biết lý do tại sao, chỉ biết là người này không được lòng những người khác trong khu nghiên cứu. Không thể phủ nhận ông ta rất giỏi, loại thuốc làm ẩn giấu đi dấu hiệu của năng lực mà Nguyên đang dùng là xuất từ tay ông ta, không thì làm sao mà qua mặt được nhiều người như vậy cơ chứ. Vốn dĩ nhiệm vụ lần này là lén lấy đi một số loại hoá chất quan trọng trong khu nghiên cứu khoa học cũ đem về cho ông ta, ai mà ngờ được sự việc lại thành ra như thế này cơ chứ. Nguyên cũng nghi ngờ loại quả mà ông ta đưa cho hắn trước lúc đi chuyến này thực ra là có mục đích khác, nhưng hắn cũng chưa đoán ra được là để làm gì, trước giờ hắn luôn hoàn thành nhiệm vụ mà ông ta đưa ra, cũng chưa từng làm sai điều gì, vì cớ gì mà ông ta lại muốn hại c·hết hắn. “Chẳng lẽ là muốn g·iết người diệt khẩu? Mình biết quá nhiều nên lão muốn diệt trừ mình đề phòng mình tiết lộ ra ngoài sao?” – Nguyên lớn mật suy đoán. Cũng không loại trừ khả năng này, mấy lão làm khoa học khá điên rồ, làm ra được những chuyện như này cũng không hiếm lạ, ít nhất là Nguyên đã từng thấy qua các bộ phim. Đang nghỉ ngơi lấy sức, suy nghĩ sâu xa thì một tiếng gào từ xa đã làm gián đoạn suy nghĩ của Nguyên, hắn quay đầu lại nhìn về hướng tiếng gào, chính là hướng có con hổ biến dị. Tiếng gào tuy ở khá xa, nhưng Nguyên vẫn nghe thấy rất rõ ràng, hắn sởn cả gai ốc lên, cảm giác bất an tràn ngập trong đầu.

“Không được, phải mau chóng về trại thôi, ở ngoài này bây giờ quá nguy hiểm!”

Không dám nghĩ nữa, Nguyên liền quay đầu co cẳng phóng nhanh về hướng khu trại. Vị trí hắn đang đứng đã không xa trại lắm rồi, vậy mà vẫn có thể nghe được tiếng gầm rú kia, Nguyên lo sợ con hổ có thể tìm được đường đến khu trại, như vậy thì nguy to, hắn phải nhanh chóng báo lại cho sở chỉ huy, phải chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.

Lúc này, trong khu trại, tại phòng liên lạc trong khu chỉ huy, mọi nhân viên đang loạn lên một bầy, mặt mũi trưởng phòng âm trầm, không biết còn tưởng ai chọc giận đến ông ta.

“Vẫn chưa liên lạc được sao?” – Trưởng phòng hỏi một nhân viên trực bộ đàm.

“Thưa đội trưởng, vẫn chưa được. Tôi đã thử liên lạc lại, nhưng kể cả máy liên lạc trên xe lẫn các bộ đàm của đội trưởng, đội phó đội ba đều không có ai nhấc máy.” – Người nhân viên thận trọng trả lời – “Chứng tỏ hoặc họ đã đi vào vùng nhiễu loạn sóng vô tuyến, trường hợp tệ hơn là toàn đội…”

Nhìn thấy sắc mặt âm trầm muốn chảy ra nước của trưởng phòng, người nhân viên này cũng không dám nói nốt vế sau nữa. Nhưng bao gồm tất cả mọi người trong phòng, đều đã biết được vế sau là ý gì rồi. Nói thật việc thứ nhất lại khó xảy ra hơn việc thứ hai, căn bản xung quanh đây chỉ có trại của bọn họ là còn trạm vô tuyến, bên ngoài xung quanh vài chục cây số khó mà xuất hiện hoàn cảnh có thể làm nhiễu sóng của bọn họ được. Nếu mà gặp được hoàn cảnh như vậy thì khả năng cũng đã lọt vào vùng nguy hiểm, tính mạng cũng có thể bị đe doạ đến.

Trưởng phòng lúc này tâm trạng rất không tốt, cả một đội tìm kiếm mấy chục người không hiểu mất liên lạc lâu như vậy, đã là vấn đề lớn. Nếu thực sự là nguy hiểm đến mức cả đội bị diệt thì tổn thất lần này cho trại là quá lớn, không những đội trưởng đội ba là Huy đạt cấp B, hơn nữa những thành viên khác chủ yếu là cấp C cùng D, là lực lượng chủ chốt phòng vệ trại, bảo diệt là diệt, nếu nguy hiểm xâm hại tới trại thì trại khó mà phòng thủ nổi. Đang lúc bực bội không có chỗ phát tiết thì chợt cửa phòng bị mở tung ra, một người lính hô to lên:

“Khẩn cấp! Mời chỉ huy bộ phận liên lạc nhanh chóng đến phòng họp, có việc khẩn cấp ảnh hưởng đến an nguy toàn trại.”

“A, sao lúc này lại có việc khẩn cấp cơ chứ? Cậu có biết là việc gì không?” – Trưởng phòng giật mình, hỏi lại anh lính báo cáo.

“Thưa sếp, em cũng không rõ lắm, lệnh mới chỉ được thông báo nhưng đã được truyền đến mọi chỉ huy, có vẻ cực kỳ nguy nan.” – Người lính trả lời.

“A, vậy tôi phải tranh thủ đi luôn đây. Các cậu tiếp tục cố gắng lấy lại liên lạc cho tôi.” – Trước khi đi trưởng phòng còn dặn lại nhân viên trong phòng.

Lúc trưởng phòng liên lạc leo lên được đến phòng họp ban chỉ huy, bên trong phòng đã ngồi gần như kín người rồi. Có những gương mặt Sơn chưa từng thấy qua như trưởng một vài phòng, một vài bộ trận, đội trưởng đội tìm kiếm số một, còn có vài gương mặt đã tiếp xúc qua như tiến sĩ Hùng, quản lý nhân sự, còn có đội trưởng đội tìm kiếm số hai, chính là cái người được cử đi tìm tung tích của Nguyệt hồi trước. Ai trên mặt cũng mang theo nghi ngờ, lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì, do lâu lắm rồi mới họp khẩn cấp mọi cán bộ chủ chốt trong trại thế này, lần cuối là dẹp loạn đám thực vật biến dị lan tràn về trại, không biết bây giờ muốn ra tình huống gì. Mấy phút sau, thấy đã đông đủ người rồi, ngồi trên chủ vị là một người đàn ông trung viên, dáng người cao gầy, mặt mũi hiền lành nhưng bây giờ trông khá uy nghiêm, ông ta lên tiếng thông báo:

“Mọi người trật tự, bây giờ tôi muốn báo cho các vị biết một tin tức có thể nói là rất khủng kh·iếp, có thể ảnh hưởng đến an nguy toàn bộ khu trại của chúng ta. Thông tin này tôi nhận được từ một đội viên duy nhất sống sót của đội ba sau khi anh ta thoát c·hết trở về.”

Trưởng phòng liên lạc giật nảy mình, không ngờ điều ông ta không muốn thấy nhất bây giờ đã trở thành sự thật, gần như toàn bộ đội ba đã bị diệt. Tin tức này rất kinh người, đội ngũ có thể nói là tinh anh của trại không ngờ lại bị diệt gần hết, rốt cuộc là cái gì đã xảy ra?

“Nguyên, cậu mau kể lại mọi chuyện cho cả phòng nghe đi.” – Người đứng đầu ra hiệu cho Nguyên ở đằng sau tiến lên.

Thì ra Nguyên sau khi trở về trại đã ngay lập tức yêu cầu được gặp người đứng đầu trại, báo rằng có việc khẩn cấp an nguy đến toàn trại, và ngay sau đấy mọi người tập trung tại đây. Nguyên tiến lên thuật lại mọi chuyện hắn đã trải qua cho mọi người trong phòng, tất nhiên là không thể kể về việc hắn đã hiến mạng đội trưởng để chạy thoát thân rồi. Trong lúc kể, Nguyên không biết là vô ý hay là cố tình nhìn về một hướng trong phòng, chính xác là nhìn vào chỗ ngồi bên cạnh tiến sĩ Hùng, đó là vị trí của phó trưởng khu nghiên cứu, ông Hà, một người trung niên mặc báo blouse trắng hói đầu. Ông Hà nhận ra ánh mắt của Nguyên nhìn mình, ông ta cũng không hốt hoảng gì mà là rất bình tĩnh, làm như đấy chỉ là vô ý vậy. Nhưng trong lòng ông ta lại như sóng cuộn vậy: “Tại sao thằng này vẫn còn sống được?”

Sau khi nghe Nguyên kể xong mọi chuyện, mọi người trong phòng bắt đầu xôn xao lên, ai mặt mày cũng rất khó nhìn, lo lắng cho an nguy của bản thân, dù sao thứ kia cũng không phải mấy con dị thú bình thường, là dị thú cấp 6 cơ đấy, hơn nữa lại gần khu trại như vậy, sao có thể không lo được cơ chứ.

“Từ từ đã, con quái vật trong thành phố thì chúng ta đã biết được rồi, nó có thể đến gần khu trại không phải là không có khả năng. Nhưng tôi nhớ được cậu thực lực cũng chỉ là cấp D, làm sao mà cậu có thể đào thoát khỏi móng vuốt của nó mà về được trại vậy?” – Đội trưởng đội hai đặt ra nghi vấn.

“Đúng, nếu là như vậy thì tại sao lại chỉ có mình cậu có thể sống sót được cơ chứ?” – Một người khác đồng tình.

Bị người khác nghi ngờ, người đứng đầu cũng đang nhìn, Nguyên hơi lo sợ, nhưng nhìn đến lão hói kia, kẻ muốn ám toán mình, hắn hơi tức giận, sau đó mới rành mạch kể lại giao kèo giữa hắn cùng lão, bao gồm cả loại quả lạ kia.

“Hà! Tại sao anh lại làm như vậy chứ, thứ quả đó đã bị dừng nghiên cứu lại rồi cơ mà.” – Tiến sĩ Hùng sau khi nghe xong tức giận chất vấn ông Hà.

“Hừ! Tôi làm vậy không phải là muốn tốt cho khu trại này sao, thế mà các người lại muốn huỷ đi kết quả nghiên cứu của tôi, tôi đành phải tự mình làm rồi thử nghiệm thôi.” – Ông Hà vẫn một mặt như không, hơn nữa còn chỉ trích ngược lại tiến sĩ Hùng – “Nhát gan như lũ các người thì bao giờ mới thành công được.”

“Anh…”

“Được rồi, tất cả im lặng cho tôi, bây giờ không phải là lúc để cãi nhau.” – Người đứng đầu trại lên tiếng cắt đứt lời tiến sĩ Hùng, sau đó nghiêm giọng – “Bắt giam tiến sĩ Hà cùng Nguyên lại để điều tra, lấy ra nghiên cứu từ ông Hà để xem thứ quả kia có những tác dụng gì, những người khác lập tức lên kế hoạch phòng thủ cho trại, phòng trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra. Đã rõ chưa?”

“Vâng, thưa chỉ huy!” – Mọi người đồng loạt đáp lại.