Bên trong hầm trú ẩn, tại một căn phòng lớn, dù là đã cách một đoạn kha khá so với mặt đất, nhưng trong phòng ai cũng có thể cảm nhận được từng cơn rung động từ trên truyền xuống, thật sự là quá đáng sợ. Một số người tỏ ra lo lắng, không biết liệu con hổ có thể phá đến tận trong đây được không?
“Mấy người lo cái gì, hầm này được đặt rất sâu, lại có tường rất dày, kể cả bom h·ạt n·hân cũng chưa chắc có thể phá tan được huống chi chỉ là một con súc sinh.” – Một người khịt mũi coi thường.
“Haizz, bao nhiêu công sức xây dựng lên khu trại này bây giờ đã đi tong, không biết bao giờ mới có thể khôi phục trở lại được đây?” – Một người khác than phiền.
Nghe thấy lời này mọi người không hẹn mà cùng đồng loạt nhìn sang hướng căn phòng nhỏ ở góc hành lang, đó chính là nơi đang giam giữ kẻ khơi mào ra vụ này - tiến sĩ Hà.
“Không biết vì sao chủ tịch lại vẫn còn giữ lại lão hói này, cái thứ không biết điều, chỉ phá là giỏi.” – Một người mặc áo blouse bực bội nói.
“Chắc chắn là chủ tịch có dụng ý của mình, ông là người thích và biết trọng dụng người tài. Lại nói ông Hà tuy làm việc không hợp lý, nhưng cũng không phủ nhận được tài năng của ông ta, chính là tôi cũng không nỡ đá ông ta ra.” – Tiến sĩ Hùng lúc này lên tiếng.
Tại cách đó không xa, trong một căn phòng bé được hai người bên ngoài canh giữ, Tiến sĩ Hà đang ngồi trên ghế tự lẩm bẩm:
“Hừ! Lũ ngu ngốc các người, dám đối xử với tôi như thế sao, khu trại bị phá huỷ mới chỉ là màn khai vị thôi, tiếp theo sẽ là các người đấy, chờ mà xem!”
Chỉ thấy ông Hà khẽ chà sát ống tay áo, sau đó cười âm hiểm nhìn về phía cửa. Để ý thấy ông Hà trong phòng tự lẩm bẩm tự cười, hai người trông cửa bên ngoài vừa sợ vừa ghê, trong đầu ai cũng không tự chủ hiện lên suy nghĩ: “Lão già này là nghiên cứu đến phát điên rồi à?”
Dùng tốc độ tối đa, Sơn chân đạp phi kiếm lao vun v·út trên không, quãng đường mà xe đi mất hơn một tiếng thì cậu chỉ mất hơn mười lăm phút là đã đến nơi rồi. Vừa mới bay đến phụ cận của khu trại Sơn đã lại cảm thấy được cái cảm giác áp bức hồi sáng rồi, chắc chắn là con hổ biến dị đã vào trong trại. Linh cảm xấu đã thành sự thực, Sơn lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn lao vào thật nhanh vào để tìm Nguyệt. Nhưng, Sơn đã kiềm chế lại được, không thể liều lĩnh xông vào như vậy được, thực lực của cậu vẫn quá yếu so với con hổ kia, xông vào mà không chuẩn bị cẩn thận thì người còn chưa tìm được, có khi bản thân đã nằm trong miệng cọp rồi. Đến gần cổng trại, Sơn mới từ từ hạ thấp xuống, sau đó khởi động thuật ẩn thân, lần này cậu quyết định giảm tốc lại, vừa tìm kiếm Nguyệt vừa cẩn thận đề phòng xung quanh.
Sơn thông qua lỗ thủng lớn trên tường bay thẳng vào phía trong. Trên đường tiến vào Sơn thấy được hàng loạt công trình khi xưa khang trang vững chắc, bây giờ đã đổ nát hoang tàn. Mới sáng còn người qua kẻ lại, mà bây giờ chỉ còn là tử khí, tịch mịch, khắp nơi máu thịt vương vãi, tình cảnh nơi đây quá là thảm liệt. Không muốn nhìn thấy những cảnh tượng này nữa, Sơn tiếp tục đi sâu vào trại, hướng về phía toà nhà nơi có phòng của cậu, báo hiệu phát ra từ đấy, nên hẳn là Nguyệt đã kịp trốn vào trong trận pháp, cũng không lo sợ an nguy. Cái duy nhất Sơn sợ là trận pháp không đủ năng lựợng duy trì, với bản năng của con hổ, chỉ cần Nguyệt lộ bản thân ra ngoài trận pháp thì chắc chắn sẽ bị nó phát hiện.
Còn chưa đến gần khu nhà, Sơn đã phải lập tức dừng lại tại chỗ, vì cậu đã thấy con hổ đang ở vị trí cách không xa nơi đây. Nó đang nằm một chỗ, nhìn có vẻ như là đang ngủ, nhưng nhìn vào hai cái tai đang ngoe nguẩy của nó, có đánh gãy chân Sơn cũng không tin là nó thật sự ngủ, chắc chắn là nó đang tại nghe ngóng xung quanh xem còn thứ gì di chuyển không. Con hổ này xảo trá hơn bề ngoài của nó nhiều, coi thường chắc chắn là chịu thiệt. Sơn cũng không biết ý nghĩ của mình lần này lại trật lất, kỳ thực con hổ cũng không phải muốn nằm đây nghe ngóng cái gì, chỉ là nó đập phá chán chê, mới cảm thấy được tại vị trí này tiếng mời gọi nó xuất hiện lần cuối. Không có tiếng gọi kia, nó cũng bớt cuồng nộ lại, rốt cuộc nằm luôn tại đây canh chừng, chờ cho con mồi hay cái thứ gì đấy thu hút nó xuất hiện lần nữa.
Cảm thấy con hổ không có phát hiện ra mình, Sơn lúc này mới động thân, chậm rãi bay về phía trước, tránh tạo ra âm thanh nhất có thể. Quá trình này mất một lúc, dù có hơi tiêu hao nhưng dù sao cũng đỡ hơn là bị con hổ phát hiện. Đến sát vị trí toà nhà lúc, cũng chẳng còn là toà nhà lành lặn nữa, nó đã bị phá cho không ra hình gì rồi, một nửa mảng trên cũng b·ị đ·ánh bay đi đâu không biết nữa. Bay đến tầng mình từng ở, một màn sáng lập loè mờ ảo mà mắt thường không thể nhìn ra đã hiện ra trước mắt Sơn, điều này mới khiến cậu thở phào một hơi, trận pháp vẫn còn trụ được. Tại vị trí trận pháp xung quanh đã hoàn toàn là khoảng không, chỉ có khoanh đất bên dưới trận là dính vào toà nhà, không biết lúc nào sẽ sập. Lặng lẽ tiến vào trong trận pháp, Sơn nhìn thấy Nguyệt đang nằm ôm lấy thân thể chị gái, hai mắt nhắm chặt, một tay vẫn nắm chắc miếng bùa hộ mệnh, thân thể run rẩy. Nhìn tình trạng cô bé, Sơn cảm thấy rất thương tâm, hẳn là em đã phải chịu một cú sốc rất lớn.
Nằm một chỗ quan sát xung quanh, cảnh giác cho Nguyệt là chị Mai, dù cho bên ngoài cảnh tượng có kinh khủng thế nào thì chị cũng không sợ hãi, còn có thứ gì làm chị sợ được nữa sao? Nếu có thì chỉ là sợ Nguyệt b·ị t·hương, cho nên chị vẫn không dám thả lỏng mắt ra, nhưng bây giờ chị rất hãi nhiên, vì chị vừa mới nhìn thấy một người đàn ông trẻ không biết từ đâu cưỡi kiếm bay về phía hai chị em, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống đất. Tại sao lại vẫn còn người sống sót ở phạm vị xung quanh con quái vật kia được cơ chứ, hơn nữa còn có thể nhẹ nhàng tiến về phía hai chị em, quá bất khả tư nghị.
Sơn cũng đã nhận ra được chị gái tốt bụng được cậu chữa trị đã có lại nhận thức, hơn nữa đã nhìn thấy cậu tiến đến. Để lại một ánh mắt yên tâm, Sơn mới chạm vào vai Nguyệt. Nguyệt đang trong trạng thái hoảng loạn, bỗng nhiên có thứ gì đó chạm vào vai mình, cô bé liền hốt hoảng hét lên:
“A, cứu em, cứu em với!”
“Nguyệt! Là anh Sơn đây, đừng hoảng sợ!” – Sơn giữ chặt Nguyệt lại, rồi lên tiếng trấn an.
Nguyệt mới đầu còn rất sợ hãi, nhưng nghe thấy giọng Sơn cất lên, lập tức im lặng, sau đó nước mắt lại như mưa trào ra ngoài, cô bé liền nhào vào lòng Sơn.
“Hu hu, cuối cùng anh cũng về rồi, em sợ lắm. Ngoài kia, ngoài kia… Mọi người đã… Hu hu.” – Nguyệt vừa khóc vừa nói, muốn kể lại cảnh hỗn loạn vừa rồi mà không nổi.
“Được rồi, anh đã biết cả rồi, em cũng đừng giữ những điều ấy trong lòng nữa, có anh ở đây em sẽ được an toàn.” – Sơn vỗ nhẹ vào lưng Nguyệt dỗ dành.
Nhìn thấy Nguyệt có chỗ dựa vững chắc như Sơn, chị Mai cũng thầm vui mừng thay cho cô bé. Đợi cho Nguyệt ngừng khóc, Sơn mới để cho cô bé nằm xuống nghỉ ngơi, còn cậu thì quan sát trận nhãn. Quả nhiên là sau khi chống đỡ một đòn t·ấn c·ông từ con hổ, đã tiêu hao gần hết viên linh thạch Sơn để lại. Nếu để vậy một lúc nữa chắc chắn trận pháp sẽ tự động giải trừ, để lộ ra tung tích người bên trong. Cũng may là trên đường về trại, Sơn đã nhặt được kha khá tinh hạch rơi vãi, chắc toàn bộ là tác phẩm mà con hổ để lại trên đường tàn sát đến trại. Con hổ hẳn là chê chỗ tinh hạch này rồi, dù sao Sơn cũng cho nó ngửi thử viên tinh hạch to đùng kia rồi mà, còn nhớ thương gì vài cái mống này nữa. Nhanh chóng ném hết chỗ tinh hạch vào trận nhãn, trận pháp có dấu hiệu giải tán lại hoạt động bình thường trở lại.
Bây giờ muốn cả ba người cùng thoát đi ngay trước mí mắt con hổ là chuyện bất khả thi, dù là ở trạng thái đỉnh phong thì Sơn cũng chịu c·hết, nói gì là lúc này v·ết t·hương chưa lành hẳn, chân nguyên cũng tiêu hao gần hết. Cho nên Sơn quyết định tranh thủ thời gian khôi phục trước đã, chờ đợi con hổ cảm thấy chán mà bỏ đi, đúng tạm thời chỉ có thể như vậy.
“Để tao với mày thi đấu xem ai kiên nhẫn lâu hơn.” – Sơn nhìn hướng con hổ thầm nói.