Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 54: Gấp gáp



Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoảng trước mắt, ai ai mặt cũng xám như tro tàn, nhiều người như nhận mệnh vậy, ngã ngồi ra đằng sau, không còn có ý định phản kháng. Một vài người ỷ vào có tốc độ tốt, nhanh chóng rút lui về phía trong trại, tìm kiếm lấy đường sống sót.

Lúc này, một đám các nhân viên cao cấp, nhân vật chủ chốt cũng đã dự liệu đến tình huống này, nên đã nhanh chóng di chuyển hết vào trong hầm trú ẩn, tất nhiên chỉ huy trưởng lúc nãy còn ở ngoài chỉ huy, bây giờ cũng đã ở trong đây rồi. Ông bạn này không biết là có năng lực gì, nhưng chỉ luận về tốc độ rút lui thì sợ là trong trại này không có ai sánh bằng được. Trong số những người này vẫn có tiến sĩ Hà, ông ta bị giam lại trong một buồng kín nhỏ, có người trông coi. Dù ông ta là một trong những nguyên nhân chủ yếu gây ra tổn thất cực lớn cho trại, nhưng không thể phủ nhận rằng ông ta rất giỏi, người đứng đầu không muốn vứt bỏ ông ta, nên ông Hà vẫn nhận được “ưu đãi” này. Ngoài ra những thành quả nghiên cứu quan trọng cũng đã được di dời về đây, hiển nhiên là họ muốn đợi cho t·ai n·ạn này qua đi sẽ xây dựng lại khu trại mới rồi.

Nguyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, khó mà kìm nén nổi sự sợ hãi, cô bé muốn chạy nhưng thân thể lại như bị định trụ lại vậy, không nhấc chân lên được. Nhưng rất nhanh ánh mắt đáng sợ này đã chuyển sang hướng khác, nhìn về phía có nhiều người tụ tập nhất. Nhờ vậy Nguyệt mới kịp định thần lại, không do dự quay đầu lại chạy thẳng về phòng, đóng chặt cửa lại rồi lao nhanh về phía trận pháp. Vừa xông vào trong trận pháp, do không kiểm soát được cơ thể Nguyệt đã ngã nhào ra đằng trước. Chị Mai thấy Nguyệt đã trở lại thì cũng đỡ lo lắng hơn, nhưng thấy cô bé ngã ngay trước mắt mình như vậy thì chị rất thương, muốn đứng lên đỡ cô bé dậy mà không được. Nguyệt bị ngã cũng không quan tâm, cô bé ngồi dậy, ôm lấy người chị Mai sau đó mếu máo nói:

“Em sợ quá chị ơi, bên ngoài có quái vật rất đáng sợ, hu hu.”

Chị Mai nghe thấy thế thì mắt hơi mở lớn, chị không biết Nguyệt thực sự đã nhìn thấy cái gì, nhưng tại sao lại có quái vật được cơ chứ, không phải hai người vẫn đang ở trong trại sao? Chợt Mai nghĩ đến điều gì, chẳng lẽ là có dị thú hoặc xác sống lọt được vào trại rồi? Nhưng bây giờ hai người một b·ị t·hương chỉ có thể nằm một chỗ, một người lại là trẻ con không thể chiến đấu, không thể làm gì khác được. Chị muốn bảo Nguyệt bỏ mình lại để chạy trốn đi, nhưng chị lại không thể nói được, mà cho dù có nói thì chắc chắn cô bé cũng không đồng ý, con bé quá quật cường mà. Cuối cùng Mai bỏ đi những ý định kia, cùng lắm là c·hết, c·hết đi sẽ không phải chịu khổ nữa. ”Không được, sao có thể nghĩ như vậy chứ, mình đây là làm sao rồi, Nguyệt vẫn còn nhỏ, còn chưa tận hưởng được bao nhiêu niềm vui của cuộc sống, sao có thể c·hết theo mình được.” Trong nội tâm Mai bây giờ lại r·ối l·oạn cả lên, ý nghĩ cũng xoay chuyển liên tục, có lẽ là do ảnh hưởng từ cuộc thí nghiệm kia, đầu óc chị vẫn chưa bình thường trở lại được. Mai cố nhấc cánh tay của mình lên, mãi mới có thể với được lên đầu Nguyệt, nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc mềm mại của em, có lẽ chỉ thế này mới tạm thời an ủi được cô bé. Nguyệt cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của chị Mai, nín khóc nhìn về phía chị, sau đó mới bình tĩnh hơn. Nắm lấy tay của chị Mai, Nguyệt đã đỡ sợ hãi hơn khi nãy rồi, nhưng em lại bắt đầu lo lắng cho an nguy của hai chị em. Chợt Nguyệt lại nhớ đến một câu nói mà anh Sơn đã để lại: