Đám người trong phòng nhìn thấy con hổ xâm nhập được vào đến hầm trú ẩn thì không làm được gì nữa, cứng đờ thân thể, trơ mắt ếch ra nhìn. Giờ có muốn chạy cũng không thể chạy nổi, diện tích trong hầm bé như vậy chưa kịp chạy đến thang máy chắc đã bị con hổ vả c·hết rồi.
Con hổ nhìn thấy có người trong tầm mắt nó, nhưng nó hiện tại chẳng hề quan tâm đến, nó mạnh mẽ đâm vào trong hầm, sau đó hướng hành lang đi đến. Hành lang hẹp cũng không thể cản nổi nó, nó cứng rắn dùng hai bàn chân đầy vuốt sắc của mình mở rộng lối đi tiến vào. Đến phía buồng giam ông Hà, hai người canh gác đã sớm bị doạ cho tè ra quần, chạy khỏi vị trí lúc nào không biết rồi. Ruỳnh một tiếng, cả mảng tường cùng cánh cửa phòng giam đã bị đập vụn. Con hổ sau đó nhìn chằm chằm vào ông Hà đang đứng trước mặt nó, một người một thú cứ thế nhìn nhau. Bỗng con hổ há cái mồm rộng của nó ra, định lao đến chén luôn người trước mặt.
“Dừng lại! Mày nghĩ mày muốn làm gì ở đây hả?” – Ông Hà nheo mắt lại, gằn giọng nói.
Nghe thấy giọng ông Hà, con hổ như bị đ·iện g·iật, động tác muốn thực hiện sinh sinh bị dừng lại. Con hổ cảm thấy như có một thứ gì đấy ở trong đầu nó, ra lệnh cho nó, nó không muốn nghe theo, vậy mà thứ kia còn định chiếm lấy ý chí của nó. Con hổ cảm thấy khó chịu, muốn lao lên mà không nổi, thế là nó liền lùi mạnh lại, đâm vào bức tường phía sau, rồi lăn lộn trên mặt đất.
“Vẫn chưa được sao?” – Ông Hà nhíu mày – “Xem ra là do cấp độ con hổ này hơi cao, chỉ với một quả vẫn chưa kiểm soát nổi nó.”
Nhìn thấy con hổ bỏ qua mà tiến vào phía trong, đám người tuy không hiểu tại sao nhưng cũng thầm may mắn không bị lập tức g·iết ngay. Thế là đám người không hẹn mà cùng cấp tốc đi về phía thang máy, cái hầm này đã không thể ở lại được nữa rồi, phải lập tức trốn ra, chứ nếu để con hổ quay lại thì bọn họ c·hết chắc.
“Sao thang máy lại không khởi động được thế này?” – Một người hốt hoảng lên tiếng.
“Không ổn rồi, có lẽ do con hổ mạnh mẽ xông vào đã phá mất một đoạn đường dẫn điện, thang máy không được cấp nguồn nên không thể hoạt động được nữa.” – Một người thợ máy sau khi kiểm tra thì biến sắc kết luận.
“Mẹ kiếp, chẳng lẽ chúng ta lại phải c·hết ở dưới này.” – Một người không cam tâm mắng.
Lúc này đám người lại thấy một màn bất khả tư nghị, chỉ thấy con hổ đang dùng hai chân ôm đầu rồi lăn qua lăn lại, nhìn có vẻ rất đau đớn, đây là nó đang bị làm sao vậy. Nhưng đám người cũng không nghĩ lúc này sẽ đi chọc đến nó, mà là đang tìm cách thoát khỏi hầm càng nhanh càng tốt.
“Sao chúng ta không thoát qua cái lỗ con hổ để lại nhỉ?” – Một người đột nhiên lên tiếng.
Đám người không nghĩ ngợi nhiều mà liền gấp gáp chạy về hướng cái lỗ lớn ấy, cũng chỉ còn lối này có thể đi thôi. Bây giờ chỉ còn mình tiến sĩ Hùng vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, ông đang quan sát kỹ tình trạng của con hổ. Đó là hướng phòng giam của ông Hà cơ mà, làm sao con hổ lại lăn lộn tại đó, sự tò mò đã làm ông Hùng có dũng khí ở lại quan sát. Chỉ thấy ông Hà lách người ra ngoài, rồi lại tiến vào một căn phòng khác.
“Không bị con hổ làm gì sao?” – Ông Hùng nheo mắt lại – “Ông ta đã làm gì được con hổ rồi à?”
Không mất bao lâu, ông Hà đã lại đi ra, trên tay cầm theo vật gì đấy tiến về phía con hổ. Ông Hà giơ tay lên, làm bộ ra lệnh, lập tức ông Hùng giật mình, không biết từ đâu hàng loạt dây leo to lớn bắt đầu trườn qua trước mặt ông, sau đó thẳng hướng ông Hà mà đến.
“Đây chẳng phải là đám dây leo biến dị trong khu nghiên cứu sao, làm sao mà nó lại xuất hiện ở đây được?” – Ông Hùng trợn mắt, như nhận ra sự thật – “Chẳng lẽ Hà lại có năng lực điều khiển thực vật.”
Thật không ngờ suốt thời gian qua lại không có một ai biết được ông Hà sở hữu năng lực, bây giờ gặp tình huống đặc biệt mới khiến ông Hà sử dụng ra năng lực. Nhưng kinh ngạc trước mắt ông Hùng mới chỉ là khởi đầu, màn tiếp theo mới là đặc biệt kinh người. Chỉ thấy dây leo theo hướng ông Hà chỉ đạo lập tức vươn đến con hổ, sau đó bám lên đầy người nó, giữ lại con hổ đang lăn lộn. Con hổ lúc này muốn thoát ra nhưng nó lại khó mà vận dụng sức lực được, nó đang chống đỡ lấy thứ đã quấy phá trong đầu nó từ nãy đến giờ. Khi con hổ bị dây leo giữ chặt lại, không lăn qua lại được nữa, ông Hà liền ném mấy thứ trong tay vào miệng con hổ, sau đó đứng yên đấy nhắm mắt lại. Một lúc sau con hổ hoàn toàn bất động, dây leo cũng từ từ rời khỏi người con hổ, thu lại nằm ở ngay cạnh người ông Hà. Ông Hùng còn đang chưa hiểu chuyện gì thì đột nhiên con hổ đứng dậy, nhưng không như ông Hùng nghĩ là nó sẽ nhảy bổ lên làm thịt ông Hà, mà là lặng yên đứng tại chỗ. Ông Hà cũng đã mở mắt ra, sau đó đắc ý cười nhìn ông Hùng:
“Hùng đấy à, anh thấy một màn này thế nào, đặc sắc chứ?”
“Anh, rốt cuộc anh đã làm gì? Tại sao con hổ lại không làm gì anh?” – Ông Hùng bắt đầu có cảm giác bất an.
“Như anh thấy đấy, bây giờ tôi đã hoàn toàn khống chế được con hổ, nó từ giờ sẽ ngoan ngoãn nghe theo mọi hiệu lệnh của tôi, ha ha.” – Ông Hà cười lớn – “Bây giờ các người đã biết sự lợi hại của tôi chưa?”
“Không thể nào! Chúng ta chưa thể nghiên cứu ra phương pháp nào khống chế được dị thú, anh làm sao mà làm được?” – Ông Hùng hãi nhiên.
“Chẳng có gì là không thể cả! Được rồi, nể tình chúng ta là bạn cùng nghiên cứu, tôi sẽ nói cho anh biết một chút.” – Ông Hà ngừng cười, nghiền ngẫm nói – “Tôi đã cải tiến được loại quả hồi trước mà chúng ta từng nghiên cứu, tất nhiên là phải kết hợp với năng lực của tôi nữa, mới đạt được tác dụng mong muốn.”
“À, còn phải cảm ơn cả loại thuốc tăng cường năng lực mà anh đang nghiên cứu nữa, nhờ có nó mà năng lực của tôi đã được tăng cường lên một cấp độ cao hơn, mới thuận lợi điều khiển được con hổ này.” – Nói rồi ông Hà còn vỗ vỗ vào chân con hổ.
“Không ngờ anh lại sử dụng được loại thuốc này, người khác dùng không c·hết thì cũng biến đổi, mất kiểm soát.” – Ông Hùng hiểu ra một ít – “Tôi còn một thắc mắc, năng lực của ông là gì, không phải là điều khiển thực vật sao?”
“Tất nhiên là không phải rồi, năng lực của tôi là đồng hoá, kiểm soát sinh vật sống có tế bào của tôi, nghe thú vị chứ!”
Nghe được những lời giải thích của ông Hà, ông Hùng đã hiểu rõ mọi chuyện, ông chỉ lắc đầu khẽ cười:
“Anh chuẩn bị kỹ đấy, ẩn giấu cũng rất sâu, lần này tôi thua anh rồi.”
“Được rồi, cuộc nói chuyện này cũng nên kết thúc ở đây thôi.” – Ông Hà hai mắt đỏ lên nói – “Vốn định tha cho anh một mạng, nhưng trong đầu tôi lúc này có một ý chí đang thôi thúc tôi phải g·iết anh, tôi cũng không ngăn cản được. Đây có lẽ là tác dụng phụ khi kiểm soát sinh vật có cấp độ cao hơn tôi, nhưng cũng không sao, tôi đánh đổi được.”
“Giờ thì tôi sẽ tiễn anh lên đường, nhưng anh cũng yên tâm, sẽ có những người khác cùng anh đi nốt chặng đường cuối này. Tạm biệt, bạn của tôi.”
Nói rồi, ông Hà ra hiệu, con hổ đằng sau đang yên tĩnh bỗng nhiên gầm lên, sau đó lao nhanh về hướng ông Hùng đang đứng. Ông Hùng cũng chỉ đứng tại đấy cười mỉm, không hề có ý định phản kháng, có lẽ đây là cái giá ông phải trả khi làm hại nhiều sinh mạng vô tội, như lời cậu trai trẻ lúc trước từng nói.
...
“Hắt xì.”
“Là ai vừa nhắc đến mình à?”
Sơn đang ngồi trong một căn phòng trống cùng Nguyệt và chị gái tên Mai, sau khi đến thành phố cậu đã chọn được nơi đây làm nơi trú tạm qua đêm. Tự nhiên Sơn có cảm giác một người nào đấy liên quan vừa nhắc đến mình, chỉ là không biết là từ ai. Cũng không quan tâm được nhiều, bây giờ Sơn phải tranh thủ tu luyện, vừa nãy cậu đã có cảm giác, chỉ một chút nữa là có thể đột phá rồi, không nên chậm trễ nữa.