Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên khá cao, Nguyệt lúc này cũng đã dậy, đêm qua quá căng thẳng, mệt mỏi nên nay dậy có hơi trễ một chút. Ở đây tuy vắng lặng yên tĩnh, nhưng Nguyệt cảm thấy rất yên bình, tinh thần cũng thoải mái hơn. Quay sang nhìn chị Mai, chị đã thức dậy từ lúc nào rồi, Nguyệt lên tiếng chào buổi sáng chị, hỏi han xem tình hình của chị ra sao. Tuy không thể nghe được câu trả lời từ chị, nhưng nhìn vào sắc mặt đã hết xanh xao của chị thì hẳn là sức khoẻ chị đang dần tốt lên rồi. Nguyệt lại quay sang nhìn anh Sơn, anh vẫn ở trong tư thế này suốt từ lúc đặt chân ở đây đến bây giờ, hai mắt vẫn đang nhắm chặt, không biết là anh đang làm gì. Tuy rằng đã lên kế hoạch là hôm nay sẽ rời khỏi đây tìm một địa phương khác an toàn hơn, nhưng thấy Sơn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Nguyệt cũng không dám làm phiền, đành phải chờ đợi tiếp vậy.
Được một lúc thì cái bụng của Nguyệt bắt đầu sôi ùng ục lên, em hơi đỏ mặt, từ tối qua đến giờ chưa ăn gì, bây giờ em cũng đã đói rồi, nhưng đêm qua rời đi quá vội, cũng chẳng mang theo bất cứ thứ gì, kể cả là lương thực, vậy thì cũng chỉ có nước nhịn tiếp thôi. Nhưng nghĩ một chút, Nguyệt thì vẫn còn có thể nhịn được, nhưng chị Mai cơ thể yếu như vậy, không được ăn uống đầy đủ thì làm sao có thể chịu được cơ chứ. Thế là Nguyệt quyết định sẽ ra ngoài một chuyến, tìm kiếm xung quanh xem có còn lương thực hay không.
“Chị, em muốn ra ngoài tìm kiếm một ít lương thực cho chúng ta, em không muốn để chị đói lâu được.” – Nguyệt nói ra kế hoạch – “Chị đừng lo cho em, em có cách tự bảo vệ bản thân, với lại em sẽ chỉ tìm kiếm ở gần đây thôi, có hay không em cũng sẽ sớm trở về.”
Nói xong Nguyệt lại nhớ tới điều gì, em rút ra từ túi quần một miếng gỗ nhỏ, chính là miếng bùa phòng thân mà Sơn đã đưa cho em từ trước.
“Với cả em còn có bùa hộ mệnh anh Sơn đưa cho đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Dặn dò lại một câu như vậy, Nguyệt mới lặng lẽ rời khỏi phòng, cẩn thận đi ra ngoài tìm kiếm. Chị Mai nằm bên cạnh vẫn còn lo lắng, nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể nằm cầu cho Nguyệt bình an.
Trong cơ thể Sơn lúc này, một tấm chắn lớn đang cản lại bước đi tiếp theo của cậu, chỉ cần xuyên thủng tấm chắn này là cậu có thể đột phá tu vi thêm một bước nữa. Nói thì dễ, làm mới khó, nãy giờ Sơn đã thử công phá hai lần, nhưng tấm chắn vẫn chưa có dấu hiệu bị xuyên thủng. Bây giờ Sơn cảm thấy mình chỉ còn một cơ hội nữa thôi, lần này mà không làm được thì cậu sẽ lại phải tích luỹ thêm một thời gian nữa thì mới tự tin mà thử lại được. Cũng có thể từ bỏ luôn và tích luỹ thêm lần sau, nhưng như vậy thì vừa lãng phí cơ hội lần này, lại quá tốn thời gian, có thể sẽ tốn rất lâu mới lại có thời cơ tốt để đột phá thế này, đây không phải là ưu tiên của Sơn trong hoàn cảnh tận thế đầy nguy hiểm này.
Thả lỏng cơ thể một chút, hít sâu một hơi, vận chuyển công pháp một lần nữa, tập hợp chân nguyên toàn thân, Sơn đã sẵn sàng. Lần này không đơn thuần đâm phá bình thường nữa, trong đầu Sơn chợt nảy ra một ý nghĩ khác, là cậu lấy chân nguyên hoá thành một thanh kiếm, sau đấy mô phỏng lại một chiêu kiếm sở trường nhất mà mình từng học. Tụ lại toàn bộ lực lượng lên đầu mũi kiếm, Sơn hét lên một tiếng, lực lượng mạnh mẽ bắt đầu trùng kích lên tấm màn chắn lớn. Dù tấm chắn cũng không lập tức bị xuyên thủng, nhưng Sơn đã có cảm giác rồi, giống như lần trước đột phá vậy, trên tấm chắn đã xuất hiện tí ti vết rách. Thừa thắng xông lên, Sơn vận hết lực lượng đẩy về phía trước. Cứ như vậy mấy chục phút, tấm chắn cuối cùng không chịu nổi cự lực, lập tức b·ị đ·âm xuyên qua, sau đó vỡ tan thành nhiều mảnh, chân nguyên cũng theo đó ồ ạt tràn vào khoảng trống, lấp đầy một phần đan điền mới mở rộng. Theo chân nguyên di chuyển, khí tức trên người Sơn cũng theo đó tăng lên, linh khí trong bán kính mấy chục mét xung quanh đều bị kéo đến tiến vào cơ thể cậu, nhanh chóng bị hấp thu chuyển hoá thành chân nguyên tinh thuần. Một lúc sau, khí tức trên người dừng tăng lên, một cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái dâng lên toàn thân thể, rốt cuộc thì Sơn cũng thành công đột phá tu vi lên tầng thứ chín của cảnh giới Khí Cảm, như vậy là đã tiến gần đến cảnh giới lớn thứ hai rồi. Một khi đột phá đến cảnh giới lớn thứ hai sẽ xảy ra bay vọt về tổng thể thực lực, chứ không phải chỉ ít như đột phá tiểu cảnh giới, nhưng Sơn cũng biết thế nào là đủ, hoàn cảnh như bây giờ đột phá được thế này đã đủ làm cậu hài lòng rồi. Cất đi tâm tư vui mừng, Sơn lại lặp lại quá trình củng cố cảnh giới, rèn luyện chân nguyên một lần nữa.
Chị Mai nằm ở gần đấy, không động đậy được, cũng chẳng vận dụng nổi năng lực do Sơn sau khi đưa cả ba về nơi trú tạm này đã gia trì phong ấn trên cơ thể chị, nhằm áp chế ý chí cuồng loạn thoát ra theo năng lực. Tuy vậy nhưng vừa mới nãy chị cũng đã cảm thấy một cái cảm giác huyền ảo khó diễn tả toát ra từ trên người Sơn, cảm giác như trên người cậu vừa có một thứ gì đấy biến đổi, chị cũng chẳng nói rõ ràng ra được, nhưng nó lại thật sự tồn tại. Nếu nói theo hướng của người tu luyện thì đấy là khí chất cùng khí tức tràn ra sau khi đột phá, sẽ thu hẹp lại dần sau khi cảnh giới ổn định.
Một lúc sau, Nguyệt đã trở lại căn phòng, nhưng trên mặt lại không hề vui vẻ, nhiều hơn là thất vọng.
“Tiếc quá, xung quanh đây không còn chỗ nào có lương thực dư lại cả, em muốn đi ra xa hơn nhưng lại có xác sống mạnh hơn cản trở, em chỉ đành phải trở về.” – Nguyệt hướng chị Mai kể lại.
“Không sao, em đã làm hết sức mình rồi, tiếp theo để anh lo liệu tiếp.” – Sơn đột nhiên lên tiếng.
Nguyệt nghe thấy Sơn nói thì giật mình quay lại nhìn anh, không biết anh đã tỉnh lại từ lúc nào rồi. Sơn cũng chỉ mới tỉnh lại sau quá trình tu luyện, vừa hay nghe được Nguyệt nói chuyện. Nhìn lại một chút trên người mình, quần áo thì rách rưới, đầy v·ết m·áu khô, cơ thể thì bẩn thỉu hôi hám, chắc là do tạp chất bị thải ra trong quá trình đột phá, cứ vậy mà hành động tiếp thì có vẻ không hợp lý lắm.
“Hai người chờ anh ở đây một lúc, anh tranh thủ ra ngoài làm chút việc riêng rồi kiếm một ít đồ về ăn nhé!” – Sơn hắng giọng nói.
Mặc dù có thể tắm ngay tại chỗ, nhưng dù sao ở đây cũng còn hai cô gái, không thể mặt dày đứng ở đây tắm được, Sơn đành đi ra ngoài tìm một chỗ kín đáo tắm rửa, thay một bộ đồ mới, sau đấy mới đạp phi kiếm bay ra ngoài. Đang trên đường bay đi tìm lương thực, Sơn có suy nghĩ là có nên trở về khu trại để lấy không, dù sao trước đấy ở đó vẫn còn nguồn lương thực dự trự, kể cả bị phá huỷ tanh bành thì hẳn là vẫn còn rơi vãi ra tí nào đó chứ. Tuy có hơi mạo hiểm một chút, nhưng với tu vi đã tăng lên hiện giờ, kể cả với tốc độ của con hổ kia, Sơn vẫn tự tin là có thể chạy thoát được. Nghĩ là làm, Sơn liền quay đầu thẳng hướng khu trại mà bay.
Tại vị trí khu trại, vẫn là cảnh tượng tan hoang đổ nát ấy, chỉ là bây giờ là ban ngày nên nhìn sẽ đỡ đáng sợ hơn thôi. Sơn đang ngự kiếm ở trên cao quan sát, phòng ngừa bị t·ấn c·ông bất ngờ sẽ không kịp trở tay. Tập trung chân nguyên lên hai mắt giúp tăng lên tầm nhìn, quan sát một lúc cũng không thấy có bất cứ động tĩnh gì, toàn bộ sinh vật sống trong đây hoặc đã tuyệt diệt hoặc đã di chuyển đi nơi khác rồi. Sơn lúc này mới yên tâm hạ xuống, bắt đầu dạo vòng quanh khu trại, tìm kiếm lương thực, nhu yếu phẩm, hoặc một vài thứ khác mà trại này có mà cậu có thể sử dụng được.
“Quái lạ, sao lại có thể sạch sẽ đến thế? Toàn bộ những thứ liên quan đến thí nghiệm, nghiên cứu của trại đã hoàn toàn biến mất.” – Sơn nghi ngờ nói thầm.
Vừa xong Sơn đã dạo qua cả khu nghiên cứu dưới đất, cậu còn xuống cả phía dưới hầm trú ẩn thông qua cái hố to tướng kia, nhưng ngoài khí tức t·ử v·ong ra thì hoàn toàn trống rỗng. Không tìm được những thứ khác, Sơn đành phải cất hết số hoa quả, lương khô cùng nước uống cậu tìm được rải rác quanh trại vào ngọc lưu trữ, sau đó lại ngự kiếm rời khỏi trại.
Sau khi Sơn rời đi được một lúc, một bóng người mới từ dưới cái hố leo lên đến mặt đất. Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào, lộ ra thân ảnh một người đàn ông trung niên, thì ra chính là ông chủ tịch – người đứng đầu khu trại. Không ngờ sau cuộc tàn sát của tiến sĩ Hà, ông ta vẫn có thể sống sót được, trên người không dính lấy một dấu vết gì, không biết là ông ta đã trốn thoát bằng cách nào, còn không bị Sơn phát hiện ra. Nhìn ngắm lại khung cảnh tan hoang trước mắt, ông chủ tịch nhếch lên một nụ cười, rồi nghiền ngẫm nói:
“Hà à, cậu được lắm, vậy mà dám phá huỷ khu trại cùng kế hoạch mấy năm nay mà tôi đã dày công chuẩn bị. Cậu rất giỏi, tính rất kỹ, lợi dụng được cả sự tín nhiệm của tôi, nhưng cậu lại không lấy được mạng của tôi. Thế thì cậu nên sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của tôi đi!”