Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 59: Làng



“Chuẩn bị đi thôi nào!”

Sau khi Nguyệt cùng chị Mai ăn uống xong xuôi, Sơn mới thúc giục Nguyệt chuẩn bị di chuyển. Trễ nải một số chuyện nên bây giờ cũng đã đến giữa trưa rồi, không tranh thủ thời gian đi sớm thì đến tối cũng không tìm được chỗ trú ẩn qua đêm tốt đâu. Tất nhiên cả ba người sẽ đi bộ, chứ nếu muốn dùng phi kiếm chở cả ba người thì chẳng đi được bao lâu sẽ lại phải dừng lại khôi phục, không phải một cách hay.

“Xin chị thông cảm cho em, bây giờ em chỉ có thể cõng chị sau lưng, như vậy di chuyển sẽ nhanh chóng thuận tiện hơn.” – Sơn hướng chị Mai áy náy nói.

Chị Mai biết tình huống của mình thế nào, dù có hơi ngại, chị cũng khẽ gật đầu biểu thị đồng ý. Được sự đồng ý của chị, Sơn lập tức nhẹ nhàng đỡ chị lên lưng mình, sau đó cùng Nguyệt đi bộ rời khỏi toà nhà trống. Vì bây giờ vẫn cần tinh hạch để tu luyện cũng như tạo trận pháp, nên Sơn cũng không định lẩn trốn gì cả, mà cứ thế nghênh ngang đi giữa đường. Với thực lực hiện giờ của mình, xác sống hoặc dị thú dưới cấp 4, Sơn chỉ cần một lần vung kiếm là đã xử lý được rồi. Lần này ba người quyết định sẽ tìm đến căn cứ q·uân đ·ội lập ra thuộc tỉnh này để làm nơi đặt chân tiếp theo. Nhưng tệ ở chỗ là chẳng ai biết đường đến căn cứ, như vậy thì chỉ có thể vừa đi vừa dò, nếu gặp được người chỉ đường đến là tốt nhất, không thì cứ tiếp tục đi thôi. Ra khỏi thành phố, chọn một hướng khác hướng vào rừng, ba người cứ thế mà di chuyển.

Dọc đường đi, ba người cũng không gặp phải xác sống mạnh mẽ nào, nên tốc độ di chuyển cũng coi như là ổn định. Đi một thời gian rồi mà ngoài xe cộ hỏng hóc cùng xác sống vật vờ ra, ba người vẫn chưa bắt gặp nổi một người sống sót hay nhà cửa nào khác cả, có phải là chọn sai hướng rồi không, Sơn cũng đang nghi ngờ vào khả năng chọn đường của mình rồi. Cũng may mà trời vừa tối thì ba người đã tìm được đến một ngôi làng nhỏ nằm khá xa so với trục đường chính, như vậy tối nay có chỗ nghỉ ngơi rồi. Mà thực ra cũng chưa nói trước được, không biết trong làng này có đủ an toàn không, hay đã trở thành hang ổ của xác sống, dị thú các loại rồi.

Ba người theo cổng làng tiến vào phía trong, hoàn cảnh cực kỳ vắng lặng, tĩnh mịch, dường như chưa từng có xác sống x·âm p·hạm được vào đây vậy. Nhưng tính từ cổng làng vào đến ngôi nhà gần nhất cũng có mấy trăm mét, cũng không có dấu hiệu của người sống sót, sao lại kỳ lạ như vậy được nhỉ. Tiến đến trước cửa căn nhà nhỏ, khẽ mở cửa ra, bên trong cũng không có bất cứ ai, nhưng đồ dùng bên trong cũng không có bị hư hỏng, cũ nát, bụi bặm gì, như vậy hẳn là người sống ở đây mới rời khỏi không lâu, vậy rốt cuộc là đã đi đâu? Vì lý do an toàn, Sơn để Nguyệt cùng chị Mai ở lại trong căn nhà này, lập một trận pháp phòng thủ tại chỗ, sau đó ra khỏi nhà tiến sâu vào làng điều tra.

Liên tiếp kiểm tra mấy chục căn nhà trên đường đi, tình trạng cũng không khác mấy so với căn đầu tiên, như vậy càng làm tăng lên sự nghi ngờ trong lòng Sơn.

“A, hình như có bóng người mới lướt qua.” – Sơn khẽ nói.



Vừa rồi Sơn mới thấy có một bóng người lướt qua rất nhanh, nhanh đến nỗi chỉ để lại cái bóng mờ trong mắt cậu, cách chỗ đang đứng một đoạn. Là gì đây, không biết là một loại xác sống mới hay là một năng lực giả chuyên về tốc độ. Để cho chắc ăn, Sơn vẫn dựng lên một màn chân nguyên hộ thể, tránh trường hợp b·ị đ·ánh lén.

“Là ai đấy, mau ra mặt đi.” – Sơn hướng vị trí kia hô lên – “Tôi chỉ là người sống sót muốn tìm chỗ dừng chân, hoàn toàn không có ác ý gì cả, chỉ xin trú tạm tại làng đêm nay, ngày mai sẽ rời đi ngay.”

Chờ một lúc, vẫn không có tiếng hồi đáp hay bất kỳ ai xuất hiện cả, Sơn hơi nhíu mày, đây là tình huống gì. Đang muốn tiến sâu thêm vào phía trong xem thực sự là có người còn sống sót không thì một giọng nói lớn vang lên làm cho Sơn phải ngừng bước lại:

“Dừng lại đã! Không cho phép người ngoài được tiến sâu hơn vào làng.”

Tiếng nói vừa dứt thì từ phía xa dần hiện lên từng ánh lửa nhỏ nối đuôi nhau mà đến, từng tiếng bước chân đều đặn vang lên thẳng hướng Sơn. Tiến lại gần hơn mới thấy ra là một đoàn người đang cầm theo đuốc, v·ũ k·hí thô sơ kéo nhau lại gần Sơn. Trong đám người này già có, trẻ có nhưng tất cả đều là đàn ông, mặt ai cũng nghiêm túc, căng thẳng nhìn về phía Sơn, như kiểu lâm phải đại địch vậy. Đợi cho đám người bao vây Sơn lại, một người trung niên dường như là cầm đầu tại đây mới đứng ra, hướng Sơn lên tiếng hỏi:

“Chàng trai, mau khai báo danh tính, đi mấy người, đến đây có mục đích gì, có b·ị t·hương bởi xác sống hay không?”

“Xin tự giới thiệu, cháu là Sơn, ngoài cháu ra còn hai người nữa đang chờ phía ngoài, chúng cháu đến từ thành phố trời sắp tối, lại gặp được làng này không có xác sống quấy phá, nên muốn mượn chỗ ở tạm qua đêm, sáng ngày mai sẽ lập tức rời đi ngay.” – Sơn trả lời – “Trong nhóm có một người b·ị t·hương khá nặng do bị bỏng, nên phải quấn băng toàn thân, ngoài ra không ai bị sao hết. Xin phép dân làng giúp đỡ chúng cháu một chút.”

Tình trạng của chị Mai không thể để người khác biết được, nên Sơn đành phải viện một cái bệnh trạng khác, hy vọng qua mắt được những người này.



“Ồ, mau dẫn chúng tôi đi xem những người còn lại, nếu xác định không có vấn đề gì thì có thể ở lại đây.” – Người trung niên nghe thấy lời Sơn có hơi chút nhíu mày, nhưng vẫn là trả lời – “Làng chúng tôi khó khăn lắm mới thoát khỏi xác sống hoành hành, mong cậu thông cảm cho.”

“A, được rồi, không vấn đề gì, mời đi theo cháu” – Sơn trả lời.

Nói rồi Sơn liền đi đằng trước, đoàn người trong làng đi theo phía sau, họ đi cách xa Sơn một đoạn, dường như là đang đề phòng vậy. Trên đường đi, Sơn còn có cảm giác được có người nào đấy từ xa đang nhìn chằm chằm mọi cử động của mình, chỉ cần cậu có dấu hiệu gì đấy không đúng thì sẽ làm ra hành động ứng đối. “Cẩn thận đến vậy sao?” – Sơn thầm nghĩ. Chẳng mấy chốc thì đoàn người đã đến vị trí mà hai chị em Nguyệt đang ở rồi, Sơn mới tiến vào trong dẫn theo hai người ra ngoài. Phía bên làng cũng cử ra một người lại gần quan sát ba người một lượt, sau đó mới quay trở lại thì thầm vào tai người trung niên đứng đầu:

“Không thấy dấu hiệu bị hoá xác sống, nhưng người phụ nữ kia nhìn có vẻ b·ị t·hương rất nặng, không thể được.”

Người trung niên khẽ gật đầu, sau đó mới hướng ba người Sơn mỉm cười nói:

“Được rồi, ba người không có vấn đề gì, có thể ở lại đây. Làng chúng tôi rất mến khách, nếu không có mục đích xấu thì có thể ở lại bao lâu cũng được.” – Nói rồi người trung niên mới gọi ra một người trẻ tuổi đằng sau lên dặn dò – “Minh, ta giao cho cháu nhiệm vụ dẫn ba vị khách của chúng ta đến nhà nghỉ dành cho khách, sau đó chuẩn bị cho họ đồ ăn, thức uống.”



“A, cảm ơn chú đã nhiệt tình như vậy, nhưng chúng cháu cũng chỉ cần một chỗ nghỉ chân qua đêm thôi, không cần phải cầu kỳ như vậy đâu.” – Sơn trả lời rất khách khí.

“Đừng từ chối, người đến là khách, là chủ nhà, chúng ta phải làm ra tiếp đón chỉn chu mới phải đạo. Các cô cậu đi đường dài cũng mệt mỏi rồi, cần ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ chứ, mà cũng không có gì nhiều đâu, chỉ là một ít đồ thôn quê nhà trồng được, của ít lòng nhiều, các cô cậu cũng đừng chê.” – Người trung niên khuyên nhủ.

“Vậy thì xin cảm ơn tấm lòng của chú cùng dân làng, bọn cháu xin phép được làm phiền đêm nay vậy.”

Sau đó anh bạn tên Minh kia đã dẫn ba người Sơn đến một căn nhà rộng rãi khác để nghỉ chân, dặn dò Sơn vài câu rồi đi. Sau một lúc thì có người mang cả cơm canh, hoa quả cùng nước sạch qua cho ba người.

“Quá nhiệt tình rồi thì phải?” – Sơn nổi lên nghi ngờ - “Hơn nữa vẫn luôn có người theo dõi từ xa.”

Đúng là vậy, kể từ khi theo chân dân làng đến nhà nghỉ, rồi dân làng rời đi cho ba người Sơn nghỉ ngơi, vậy mà Sơn vẫn luôn có cảm giác bị nhìn chằm chằm, lại còn kèm theo câu nói có chút kỳ lạ của mấy người kia mà Sơn nghe được nữa, càng làm cho cậu khó hiểu. Nhìn sang chỗ đồ ăn nước uống kia, Sơn lại có chút nghi ngờ, không biết họ có bỏ gì vào trong đây không?

“Nguyệt, đừng vội ăn, để anh xem đã.” – Sơn lên tiếng cản lại Nguyệt định lấy đồ ăn.

“Hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu của độc dược, thuốc mê gì.”

Sơn sau khi kiểm tra qua chỗ đồ ăn kia thì cho ra kết luận như vậy. “Chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều quá rồi?” – Sơn thầm nghĩ.

“Báo, người tên Sơn kia có dấu hiệu nghi ngờ đồ ăn chúng ta mang qua.” – Một người tai to mặt lớn quay qua nói với người trung niên khi nãy.

“Ồ, cẩn thận đấy, nhưng vẫn là chưa đủ đâu.” – Người trung niên lộ ra một nụ cười xảo quyệt – “Hy vọng trưởng làng sẽ thích món quà này.”